Nước nóng được đưa tới, mọi người nhất trí để cho Mộc Vãn Tình tắm trước, Mộc Vãn Tình từ chối mấy lần, sau đó cũng tiếp nhận ý tốt của mọi người.
Nàng thoải mái tắm nước nóng, lại gội sạch đầu, thay quần áo sạch sẽ, cả người giống như sống lại.
Nhìn nước tắm đã bẩn mà không khỏi mím môi, nàng chưa từng bẩn tới như vậy.
Thay vì mặc quần áo mới, nàng thay một bộ nam y vừa được sửa lại nhỏ hơn, như vậy sẽ thuận tiện hơn.
Mộc Vãn Tình phân hai bộ nội y cùng bộ màu xanh lam cho mẫu thân, những màu sắc khác quá sặc sỡ.
Tuy Mộc nhị phu nhân cảm thấy không quá thích hợp, nhưng dưới sự khuyên bảo của nữ nhi, cao hứng tiếp nhận.
Cả nhà thay phiên nhau tắm rửa, cơ hội khó có được, lần tắm tiếp theo không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào đâu.
Tắm rửa xong, cả nhà cùng nhau ăn súp thịt cừu và bánh nongws do khách điếm cung cấp.
Súp thịt cừu có chút tanh, nhưng thịt mềm không quá dai, bánh nướng ngược lại khá ngon.
Mộc Vãn Tình xõa tung mái tóc hơi ướt trên vai, vừa ăn vừa bình luận một câu, "Có lẽ nên mua thêm chút hạt tiêu."
"Hạt tiêu quá đắt." Mộc Tử Thành ăn rất vui vẻ, đối với hắn mà nói đây chính là ngày thần tiên.
"Nếu mỗi ngày đều được như vậy, ta đã thỏa mãn."
Có bồn tắm nước nóng, có chăn sạch để ngủ, có thể ăn no.
Mộc Tử Ngang nhét đầy đồ trong miệng, không ngừng gật đầu, nếm qua khổ sở mới biết hiện tại hạnh phúc cỡ nào.
Mộc nhị gia uống một ngụm súp thịt cừu, thoải mái nheo mắt lại, "Những thứ này đều là nhờ phúc của Tình nhi, Tử Thành Tử Ngang, các ngươi phải nhớ kỹ điểm này."
"Vâng, chúng ta đều nhờ phúc của muội muội."
"Vâng, về sau mọi chuyện đều sẽ nghe theo muội muội, muội muội nói một, ta tuyệt đối không nói hai."
Bên này hòa thuận vui vẻ bao nhiêu, đại phòng và tam phòng Mộc gia liền gió mưa lạnh lẽo bấy nhiêu.
Bọn họ bỏ tiền đổi hai gian giường chung, giường chung có thể chứa được mười người nằm, người lớn cùng trẻ con chen lấn một chút là xong việc.
Mộc lão thái thái sống chết không chịu đặt một gian phòng đơn tốt hơn, bà nói như vậy đã tốt hơn nhiều so với nhà giam, mọi người nên biết thỏa mãn.
Tiền trong tay bà không chỉ dùng để chi phí trên đường đi của ba mươi mấy người trong gia tộc, mà còn phải lo lắng đến chi phí định cư ở biên quan.
Mộc tam gia ngã lương trên giường rên rỉ hừ hừ kêu đau, "Tìm đại phu, mau đi tìm đại phu."
Tay hắn chỉ được xử lý qua loa, cả đường đi đều nằm trên xe đẩy, những lúc xóc nảy khiến vết thương lại càng đau hơn.
Cả nhà chỉ biết vây quanh hắn gào khóc, mười mấy mỹ thiếp khóc cực kỳ thương tâm.
Tam phòng có nhiều thiếp thất nhất, có người là do Mộc lão thái thái ban thưởng, có người là nha hoàn thông phòng của Mộc tam gia, cũng có người là do hắn nhìn trúng bên ngoài.
Lấy danh nghĩa muốn sinh nhi tử, nhưng hắn lại chỉ có một đứa con trai, số lượng quá ít.
Sau khi bị xét nhà, hạ nhân đều bị bán đi, mà những thiếp thất này chỉ có thể đi theo lưu đày, bị giày vò đến mức trông cực kỳ tiều tụy, trong lòng bọn họ không biết đã hối hận cỡ nào, còn không bằng bị bán đi.
Hốc mắt Mộc lão thái thái đỏ ừng, lấy ra hai mươi lượng ngân phiếu từ trong ngực: "Lão đại, đi tìm quan sai đại nhân nhừo đỡ đi."
Mộc đại gia hơi cật đầu, cầm ngân phiếu rời đi.
Không khí trong phòng căng thẳng, ngoại trừ tiếng khóc la, chính là thanh âm Mộc lão thái thái mắng người.
Mắng nhị phòng bất hiếu, mắng Mộc Vãn Tình ác độc hung tàn, mắng nàng chết không được tử tế.
Không có lời nào là dễ nghe.
Mọi người vừa mệt vừa đói, cả người đều đau nhức, chỉ muốn ăn no rồi đi ngủ, thần sắc suy yếu, cũng không có khí lực để phụ họa.
Bọn họ đi cả một ngày đường, hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi, sao lại khó khăn như vậy chứ?
Mộc đại phu nhân lo lắng nhìn nữ nhi của mình, Mộc Cẩm Dao si ngốc nhìn nơi ở không biết tên, cả người giống như hoa tươi mất nước, nhanh chóng khô héo.
Thần sắc nàng ảm đạm, "Nương, hài tử đều đói bụng, để cho bọn họ ăn chút gì trước đi."