Mấy người Hứa Dũng ngây ra như phỗng, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh. "Cho nên, chúng ta náo loạn nửa ngày, là tặng đầu người cho ngài?" Bọn họ vất vả như vậy, chỉ vì thành toàn cho Mộc Vãn Tình? Mẹ nó, hiện thực tàn khốc như vậy, không muốn sống nữa, ô ô. Mộc Vãn Tình lạnh lùng nhìn bọn họ, "Còn chưa tính là ngốc hết mức.” Hứa Dũng có chút không rõ, "Ngài đã có tâm thu nhận dân chạy nạn, vì sao không ra thông cáo với bên ngoài, chỉ cần có lương thực,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.