Hôm nay, hắn có vài phần hiểu được, mở đường cho con cháu, thay đổi hoàng quyền.
Dưới gối hắn chỉ có một Thái Tử tài giỏi, các hoàng tử khác đều có chỗ thiếu sót.
Một khi Thái tử xảy ra chuyện, các hoàng tử vì vị trí Thái tử mà đánh nhau, Tấn Vương nhất mạch ngược lại có cơ hội.
Nghĩ đến đây, trong mắt hắn lóe lên một tia ánh sáng lạnh.
Thái tử là người thông minh, cũng nghĩ đến những thứ này, lại không có biểu lộ ra.
"Cái gì tàn nhẫn? Rõ ràng là quả quyết anh minh, nếu không để cho yêu phi tác quái, triều cương bại hoại, phụ hoàng chỉ vì ngăn cơn sóng dữ. Về phần Thái hậu, ta thấy bà ta dụng tâm kín đáo, có tính toán khác. ”
Hoàng thượng nổi lên lòng nghi kỵ với phủ Tấn Vương, "Thật ra thì, còn có một phương pháp xác nhận."
Ánh mắt Thái tử sáng lên, "Phụ hoàng, người mau nói."
"Ngày trước, tiên hoàng phái ra một nửa Tử Y Vệ cho Yêu phi, dùng để bảo hộ an toàn của nàng, sau đó..." Hoàng thượng đã không còn sức để chửi tiên hoàng không đáng tin, Tử Y Vệ cùng Ô Y Vệ là hai thanh lợi kiếm trong tay hoàng thất, Tử Y Vệ là ám vệ bảo vệ an toàn của Hoàng đế, Ô Y Vệ thì phụ trách giúp Hoàng đế xử lý một số nhiệm vụ không muốn người biết, thu thập tình báo, giám sát bách quan, còn có, bảo vệ hoàng đế.
Có thể nói, đó là hai đại lực lượng an thân lập mệnh của Hoàng đế, chỉ có thể vững vàng nắm ở tay mình trong, là vũ khí bí mật đế vương truyền từ đời này sang đời khác.
Nhưng tiên hoàng thì sao, đưa ra một nửa Tử Y Vệ.
"Trước khi chết phụ hoàng để lại toàn bộ Tử Y Vệ cho Thái hậu, đây cũng là chuyện sau này trẫm mới biết được."
Giọng điệu của hắn rất phức tạp, không cách nào mô tả được bằng lời.
Thái tử bị ghê tởm, đầu óc tiên hoàng đúng là hỏng rồi? "Đay có thể xem là gì? Ly gián? Trả thù? Lão già này thật xấu."
Hoàng thượng liếc hắn một cái, đó là tổ phụ ruột của hắn, nói như vậy cũng không tốt.
Nhưng nhi tử hắn giữ gìn hắn như vậy, làm cho lòng hắn ấm áp.
Tuy hắn không nhận được một chút tình thương của phụ thân, nhưng hắn có thể là một người phụ thân tốt.
Hắn dốc hết tình thương của cha trên người Thái tử, tựa như bù đắp cho mình khi còn nhỏ.
"Trẫm một mực không động vào bà ta, chính là muốn dụ Tử Y Vệ ra."
Chuyện Thái tử trúng độc dĩ nhiên là bút tích của Tử Y Vệ, chỉ có bọn họ mới có thể ở tự do lui tới trong hoàng cung, mới có thể làm việc ở dưới mắt hắn.
"Người hoài nghi Tử Y Vệ đã rơi vào tay thế tử Tấn Vương?"
Hoàng thượng khẽ gật đầu, "Đúng, trẫm để cho người xuất thủ dò xét mấy lần, liền biết có hay không."
Hắn không có khả năng để cho một chi ám vệ của hoàng thất rơi vào ở trong tay người khác, nếu không thể vì hắn mà sử dụng, vậy chỉ có thể diệt trừ tất cả, nếu không buổi tối đều không cách nào an tâm ngủ.
Thái tử hoàn toàn hiểu tâm tình của hắn lúc này, "Phụ hoàng, người thật không dễ dàng, năm đó tiếp nhận một cục diện rối rắm gần như vỡ nát, hôm nay còn phải xử lý những chuyện loạn thất bát tao này."
Nói cho cùng, là lỗi sai của tên hôn quân kia!
Hoàng thượng chỉ có thể cười khổ, hắn chỉ hy vọng khi còn sống có thể xử lý sạch sẽ những chuyện xấu này, để lại cho Thái tử một cục diện sạch sẽ.
Cứ như vậy, dọc theo đường đi thế tử Tấn Vương gặp phải nhiều lần tập kích, mỗi một lần đều hữu kinh vô hiểm, luôn có người người trước ngã xuống người sau tiến lên nhảy ra bảo vệ hắn.
Thử một hai lần, liền thăm dò ra, Tử Y Vệ quả thật rơi vào trong tay thế tử Tấn Vương.
Còn có thể nói cái gì nữa? Dĩ nhiên là nghĩ hết biện pháp tiêu diệt, thế tử Tấn Vương bị đuổi giết một đường, tử thương vô số.