Hai tay Mộc nhị gia lấy lại tự do, nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay, cả người đều thoải mái, nhanh chóng cảm giác được hành động tự do.
Hắn không khỏi nước mắt lưng tròng, nhiều lần biểu lộ lòng trung thành, "Cảm tạ đại nhân, ta nhất định sẽ an phận đi theo khuôn phép, mọi chuyện nghe ngài, ngài nói hướng đông, ta tuyệt đối không đi hướng tây."
Tằng đại nhân không khỏi ghé mắt, người thành thật như vậy sao lại sinh ra được một nữ nhi nhiều tâm tư như vậy chứ? Vận khí cả đời của Mộc nhị gia đều dùng để sinh ra một nữ nhi tốt.
Kế tiếp, Mộc nhị gia đã có thể tự do tự đánh xe, vô số người đều ném tới ánh mắt hâm mộ ghen tị, còn thỉnh thoảng len lén tới hỏi thăm tình hình.
Bọn họ muốn tìm hiểu nguyên nhân, muốn nắm bắt được đúng phương hướng phấn đấu.
Mộc nhị gia mặt mày hớn hở, "Sau này các ngươi sẽ biết." Hắn có một nữ nhi tốt, họ không có, hahaha.
Lúc ăn cơm trưa, các quan sai tìm được một chỗ rộng rãi để nấu cơm.
Cha con Mộc Vãn Tình qua đó, Lý phó đội giành trước một bước, đưa bọn họ đến thùng xe đầy hành lý.
Quan sai đi công tác cũng sẽ không quá để tâm mấy thứ này, chỉ mang hai bộ đồ giặt thay, một bộ chăn đệm, mang theo một túi nước cùng túi lương khô.
Đại bộ phận quan sai có xuất thân bần hàn, đồ đạc chuẩn bị cũng rất đơn sơ.
Lý phó đội giới thiệu, "Bình thường vào buổi trưa chúng ta chỉ tùy tiện ăn gì đó cho no, buổi tối tới trạm dịch mới chuẩn bị mấy món ngon, lại thuận tiện bổ sung thêm vật tư. Đương nhiên vì phòng ngừa vạn nhất, sẽ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho ba bốn ngày, muốn gì thì tự mình chọn."
Thời điểm đi xa chuyện gì cũng có thể xảy ra, thứ quan trọng nhất chính là lương thực, gạo bột mỳ rau củ trái cây cùng thịt đều được chuẩn bị rất đầy đủ.
Đáng tiếc, tay nghề của đầu bếp có hạn, đương nhiên, đồ ăn thức uống dù có kém tới đâu cũng có thể bán được cho lưu phạm.
Mộc Vãn Tình khẽ lắc đầu, "Cũng không có đậu phộng cùng vừng, chỉ có bột, như vậy hương vị làm ra cũng sẽ không được tốt lắm."
Đội phó Lý không khỏi nóng nảy, "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Chẳng lẽ không thể ăn?
"Khi nào đến trạm dịch mua đủ nguyên liệu nấu ăn rồi hẳn làm." Mộc Vãn Tình buông tay, không bột đố gột nên hồ.
Đội phó Lý đặc biệt thất vọng, vẻ mặt đều suy sụp.
Mộc Vãn Tình đảo mắt, "Như vậy đi, hôm nay tâm tình của ta khá tốt, hiện tại làm một nồi cơm rau lớn cho mọi người."
Cách này là đơn giản nhất, cũng thuận tiện nhất, cũng phù hợp với loại bữa ăn tập thể.
Ánh mắt đội phó Lý sáng lên, liều mạng gật đầu, "Được, được."
Không ăn được cơm trứng chiên, ăn cơm rau cũng được.
Mộc Vãn Tình khẽ mỉm cười, người trước mắt nàng tựa hồ rất thích ăn a, ừm, đúng vậy, ghi chú lại vào cuốn sổ nhỏ.
Nàng chọn nguyên liệu nấu ăn cần dùng, cải xanh, mỡ heo, gạo, thịt muối, "Phụ thân, người đến giúp con một tay."
Mộc Vãn Tình quyết đinh làm một nồi cơm dưa muối.
Cơm thì ai cũng biết nấu, nhưng làm ra được món ăn vừa ngon vừa đẹp thì hơi khó.
Động tác của nàng rất nhanh nhẹn, Mộc nhị gia ở bên cạnh phụ giúp, hai cha con rất ăn ý.
Mà đầu bếp ở bên cạnh học trộm, Mộc Vãn Tình cũng không ngăn cản, còn có thể ngẫu nhiên đề cập tới một vài bí quyết.
Hành động này của nàng thành công chiếm được lòng của đầu bếp, hắn cảm động tới rơi nước mắt.
Phải biết, có những món ăn hoặc phương thuốc đều được lưu truyền từ đời này sang đời khác, con cháu đời sau chỉ cần dựa vào công thức này là đủ để nuôi sống bản thân.
Ai lại vô tư truyền dạy công thức nấu ăn cho một người ngoài chứ?
Hắn từng bị đưa đến tửu lâu làm học đồ, vất vả hầu hạ sư phụ sáu năm đều không được phép đứng xem khi sư phụ nấu ăn, chứ đừng nói chi là học tập.
Đến bây giờ vẫn chỉ là công phu mèo quào, đồ ăn làm ra cũng không thể xem là dễ ăn.
Có thể tưởng tượng được, Mộc tam tiểu thư rộng lượng cỡ nào.