Có những lời Mộc Vãn Tình nói rất đúng, nhân sinh khổ ai, tội gì không sống cho thoải mái.
Nàng sống lại một lần, liền muốn thử một cuộc sống khác trước đây.
Lần này, nàng muốn trở nên mạnh mẽ, muốn trở thành người nắm giữ vận mệnh của chính mình, mà không phải là mặc cho người khác định đoạt.
Có xe ngựa thì phải có vật tư phụ trợ, còn phải cố gắng kiếm tiền hơn.
Mà Mộc Vãn Tình thì cực kỳ vội vàng, nàng còn đang ấp ủ một kế hoạch.
Hôm nay, nàng gọi Thẩm Vĩnh, Thẩm Vĩnh giao lại bảng khảo sát giá cả vật liệu cho nàng, "Mộc tam tiểu thư, lúc nào thì chúng ta hành động? Chúng ta đều có chút nóng lòng chờ đợi."
Mộc Vãn Tinh đặt tài liệu qua một bên, thần sắc chăm chú hỏi, "Ngươi có tiền vốn sao?"
"Ách?" Thẩm Vĩnh sờ sờ túi, bọn họ ra cửa chấp hành nhiệm vụ đúng là có mang theo ít bạc, nhưng không nhiều, "Ta có một trăm lượng, mọi người gom góp một chút chắc là cũng được một ngàn lượng."
"Chút tiền này thì có thể làm gì?" Mộc Vãn Tình còn coi thường chút tiền này, con ngươi lưu chuyển, "Nếu không, các người có hứng làm một chuyến buôn bán không cần vốn hay không?"
Quá có hứng thú, Thẩm Vĩnh sốt ruột thúc giục, "Ngài nói mau."
Mộc Vãn Tình hướng hắn vẫy vẫy tay, nhẹ giọng nói ra kế sách của mình, sắc mặt Thẩm Vĩnh lúc trắng lúc xanh, khiếp sợ, không dám tin, còn có không thể tưởng tượng nổi.
Trên đời này sao có thể có một nữ tử như vậy? Nói ra kế hoạch kinh thế hãi tục như vậy, còn có thể thản nhiên như thế.
Mộc Vãn Tình nhíu mày, "Có làm hay không? Thầm Vĩnh, cầu giàu sang trong nguy hiểm."
"Làm." Thẩm Vĩnh chần chờ hồi lâu, rốt cuộc quyết định, chẳng qua khi hắn rời đi hai chân như bay, mất hồn mất vía.
Cũng trong ngày hôm đó, trời trong nắng ấm, Mộc Vãn Tình chậm rãi lắc lư đến trước một chiếc xe đẩy tay.
"Giang thị vệ, ngươi còn khỏe không?"
Giang thị vệ nằm trên xe đẩy, đôi mắt suy yếu cũng không mở ra được, môi khô chảy máu, mỗi ngày uống một chén cháo loãng chỉ có thể đủ để giữ mạng.
Hắn đói đến mức cả người nhũn ra, thoi thóp, nghe được thanh âm của Mộc Vãn Tình, hắn không phản ứng kịp.
Hắn mở mắt ra ngơ ngác nhìn hồi lâu, lúc này mới nhận ra Mộc Vãn Tình, thù mới hận cũ toàn xông lên đầu, không biết lấy khí lực từ đâu mà mắng, "Con yêu nữ này, Ngũ hoàng tử sẽ không bỏ qua cho ngươi, không muốn chết liền thả ta. . ."
Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm cầm một vật ra, lắc qua lắc lại ở trước mặt hắn, "Đây là cái gì?"
Giang thị vệ liếc mắt một cái liền nhận ra là lệnh bài của phủ Ngũ hoàng tử , "Ngươi sợ rồi sao? Muốn cầu xin tha thứ?"
Mộc Vãn Tình chơi đùa lệnh bài, ánh mắt tinh ranh linh động, "Ngươi nói xem, nếu ta cầm tấm lệnh bài này đi tới mấy nhà hào môn đòi tiền, bọn họ có cho không?"
Còn cần phải nói sao? Nhất định sẽ cho! Ai dám từ chối một hoàng tử? Đòi tiền từ ngươi, chính là để mắt tới ngươi, hào môn dù có giàu cỡ nào đi nữa thì ở trong mắt con cháu hoàng thất cũng chẳng là gì, muốn bóp chết so với một con kiến còn dễ dàng hơn.
Giang thị vệ có dự cảm xấu, "Ngươi muốn làm gì? "
Nét mặt Mộc Vãn Tình tươi cười như hoa, "Ngay mới vừa rồi, ta đã cho người tới một nhà hào môn họ Tằng đòi mười vạn lượng bạc hiếu kính, mà Tằng gia chỉ có một yêu cầu, đưa nữ nhi nhà mình cho Ngũ hoàng tử, ta đã thay Ngũ hoàng tử đồng ý, hơn nữa yêu cầu bọn họ chủ động đưa nữ nhi đến phủ Ngũ hoàng tử."
Nữ nhi Tằng gia cũng rất vui vẻ, nghe nói thứ xuất đích xuất đều sắp đánh nhau tới vỡ đầu, chỉ vì tranh đoạt vị trí tiến vào phủ ngũ hoàng tử.
Mặc dù ở ngoài kế hoạch của nàng, nhưng một người sẵn sàng chiến, một người sẵn sàng chịu, không có lý do gì để cự tuyệt, đúng không?
Giang thị vệ trợn mắt há hốc mồm, "Ngươi. . . Nói gì? Ngươi điên rồi sao?"