Mộc Hải nhắm nghiền hai mắt, thân thể run rẩy, nhưng cắn chặt răng không nói.
Mộc Vãn Tình từ trên cao nhìn xuống hắn, hùng hổ bức người, "Để ta đoán xem, là ghen tị chúng ta có xe la, mà ngươi lại không có."
"Ghen tị phụ thân và ca ca ta được tháo gông xiềng, mà ngươi lại không được."
"Ghen tị chúng ta có thức ăn ngon, còn ngươi phải vì một cái bánh bao mà ra ngoài đánh nhau, giống như heo chó tranh nhau mà ăn."
Từng câu từng câu đâm vào lòng người, khiến Mộc Hải triệt để nổi điên, gào thét giận dữ, "Dựa vào cái gì các ngươi có thể sống tốt, ta lại phải sống giống như chó chứ?"
Lời này vừa nói ra, chẳng khác nào thừa nhận.
Quan sai mất bạc giận sôi máu, dùng một cước đá hắn ngã lăn.
Mộc Vãn Tinh không khỏi bật cười, "Chỉ có thể trách ngươi ngốc, trách ngươi ngu xuẩn, trách ngươi không có bản lĩnh.
Đây không phải là lý do để ngươi gài bẫy người khác."
Mộc Hải vừa tức giận lại vừa sợ hãi, toàn bộ cảm xúc đều dồn lại rồi phát tiết về phía Mộc Vãn Tình.
"Mộc Vãn Tình, ngươi nói chuyện quá ác độc, không sợ chia ít chỉ sợ chia nhiều, không sợ nghèo chỉ sợ bất an, bản thân các ngươi cũng có lỗi..."
Thế mà lại là hãm hại, dù tính tình Mộc nhị phu nhân tốt đến đâu cũng nhịn không được, "Xe la là dùng hôn thư của Tình Nhi để đổi lấy, cơm nóng là dùng tay nghề của Tình Nhi để đổi lấy, nàng có bản lĩnh, các ngươi đã không có bản lĩnh lại không biết cố gắng, chỉ biết ghen tị hãm hại người khác. Đáng đời cả đời phải chịu nghèo."
"Ngươi…" Mộc Hải tức giận đến mức cả người phát run, "Bán nữ nhi để kiếm chỗ tốt, có gì đáng để khoe khoang?"
Lời này quá khó nghe, người nhị phòng đều thay đổi sắc mặt. Chỉ có Mộc Vãn Tình lạnh nhạt nhất, "Người có tâm tư dơ bẩn thì nhìn cái gì cũng thấy dơ bẩn, một người đã tâm hỏng, cũng không có thuốc cứu chữa."
Mộc nhị gia ngẩng đầu ưỡn ngực, cực kỳ kiêu ngạo, "Nhìn xem, nữ nhi nhà ta ưu tú thế nào, cả nhà chúng ta đều nhờ phúc của nữ nhi, nữ nhi do chúng ta sinh, chúng ta có nữ nhi tốt, mà các ngươi lại không có."
Lời này cũng quá khiến người hận.
Mọi người cực kỳ tức giận nha.
Quan sai mất bạc hao hết kiên nhẫn, nhấc Mộc Hải lên, "Tiền còn lại đâu, lấy ra đây."
"Chỉ có vậy thôi." Mộc Hải sống chết không chịu thành thật nói ra.
Quan san một chữ cũng không tin, càng thêm tức giận. "Được, ngươi cứng miệng, để ta xem ngươi có thể cứng bao lâu, kéo ra ngoài đánh."
Lúc này người Mộc gia bước ra cầu tình cũng không nhiều lắm, chủ yếu vì không muốn nhìn hành vi hãm hại tộc nhân của mình.
Hôm nay dám làm vậy với Mộc Tử Thành, lần sau thì sao?
Sau khi đánh được mấy bản, Mộc Hải đau đến chết đi sống lại, không thể nhịn được nữa liền khai ra, là thừa dịp lúc đánh nhau hỗn loạn nên trộm.
Có thể nói là hợp tác gây án, cùng hai huynh đệ trong tộc yểm hộ lẫn nhau, sau đó ba người chia đều số bạc.
Quan sai mất bạc đếm đủ số bạc, như trút được gánh nặng, rốt cục lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Lúc này hắn mới có vài phần hối hận, "Mộc Ttam tiểu thư, là ta làm việc lỗ mãng, bồi thường oan uổng với ngươi."
Hắn là người thẳng tính, trong lòng nghĩ gì đều thể hiện trên khuôn mặt.
Mộc Vãn Tình hơi nghiêng người né tránh hành động thi lễ của hắn, "Người bị oan uổng không phải là ta."
Quan sai họ Vương không do dự, đi tới trước mặt Mộc Tử Thành thi lễ, nhận lỗi với hắn.
Thấy thái độ thành khẩn của đối phương, Mộc Tử thành hào phóng tha thứ cho hắn, đương nhiên, cũng không dám không tha thứ.
Bầu không khí lập tức hòa hoãn, tròng mắt Mộc Vãn Tình đảo vài vòng, "Tằng đại nhân, vừa rồi ta bị kinh hách, muốn được bồi thường."
Tằng đại nhân không có chút bất ngờ nào, ngược lại có loại cảm giác quả nhiên đã tới, "Ngươi nói xem."