Mộc Vãn Tình lấy gậy gỗ gõ nhẹ mặt sông, bỗng nhiên nhớ tới điển cố Ngọa Băng cầu cá chép, thật sự có thể cầu được cá sao? "Muốn nói cái gì?" Mộc Cẩm Dao nhìn thiếu nữ hành sự bừa bãi, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ, "Giúp ta chạy trốn." Mộc Tử Thành canh giữ ở bên cạnh, ánh mắt đột ngột trừng lớn, cái gì? Hắn không nghe lầm chứ? Mộc Vãn Tình cũng có chút kỳ quái, quay đầu lại nhìn, "Không phải ngươi rất được sủng ái sao? Nghe nói, thế tử...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.