Mộc Vãn Tình híp đôi mắt lại, rốt cuộc đã đến. Nàng cười ngây thơ hồn nhiên, "Được nha, ta thích nhất là giúp người, lão bá, ngươi yên tâm, ánh mắt của ta rất tốt." Mộc Tử Ngang theo bản năng run run một chút, muội muội cười như vậy là lại muốn hố người rồi. Sắc mặt Đỗ Thập Nhất biến thành màu đen, "Đa tạ cô nương, nhưng mà, ta cũng không lớn hơn cô nương bao nhiêu cả, vẫn là gọi ta một tiếng đại ca đi." Hắn không cần Mộc Vãn Tình lúc nào cũng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.