Ngực Đỗ phu nhân như bị đâm mấy nhát dao, đau không kể xiết, “Hài tử ngốc, là nương sai rồi, không biết có người hại hài tử mình, làm hại ngươi ghét nữ nhân đến vậy.” Đỗ Thiếu Huyên là trái tim, là linh hồn của nàng, đứa con duy nhất mà nàng yêu bằng cả sinh mệnh, là chỗ dựa tương lai của nàng. Một nghĩa nữ của một kẻ hèn sao có thể so sánh? Nàng chỉ hận chính mình mắt mù, bị người che giấu, dẫn sói vào nhà. Lúc này, trong lòng nàng đầy tự...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.