Cẩm y nam tử lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi rất giỏi nói chuyện, rất thông minh, nhưng ta không thích."
Cả người hắn tản ra khí tức lạnh như băng, nhưng Mộc Vãn Tình lại là người không bị dáng vẻ này dọa, dùng thái độ kỳ quái để hỏi ngược lại.
"Ngài thích hay không thì quan trong sao? Ngài muốn ở lại đúng không? Vậy thì trả tiền phòng trước."
Nàng đã bao trọn khách điếm để tiện làm việc, đồng thời mời luôn cả chưởng quầy khách điếm cùng tiểu nhị về nhà nghỉ ngơi.
Nam tử mặt trắng sợ ngây người, "Cái gì? Trả tiền?"
Mộc Vãn Tình so với hắn càng khiếp sợ hơn, "Chẳng lẽ các ngươi còn muốn ở miễn phí? Không phải đó chứ? Là thật vậy sao? Chúng ta lại không có hôn ước, tại sao phải trả tiền phòng cho ngươi?"
Nói rất có đạo lý, đoàn người đối diện á khẩu không nói nên lời.
Vẻ mặt cẩm y nam tử không nhịn được, "Thưởng một trăm lượng."
Chỉ có người hầu mới có thể dùng một chữ thưởng, đây rõ ràng đang nhục nhã Mộc Vãn Tình.
Toàn trường đều nhìn về phía Mộc Vãn Tình, Mộc Vãn Tình sảng khoái nhận lấy, "Đa tạ ban thưởng."
Nàng cười tủm tỉm vươn tay phải ra, "Tiền phòng đâu? Không thể trộn lẫn vơi nhau a."
Ban thưởng là một chuyện, tiền phòng lại là một chuyện.
Biểu tình đối phương cứng đờ.
Có người nhịn không được cười trộm, "Phụt."
Vì sao lại có người nghĩ quẩn đi trang bức trước mặt Mộc tam tiểu thư chứ? Nàng mới là vua trang bức.
Cẩm y nam tử lại bắt đầu phóng thích khí lạnh, đáng tiếc, hắn càng lạnh, Mộc Vãn Tình cười càng sáng lạn.
Gã mặt trắng thấy chủ tử nhà mình bắt đầu phóng khí, thầm kêu một tiếng không ổn, giành trước một bước hỏi, "Bao nhiêu bạc?"
Mộc Vãn Tình không cần suy nghĩ mở miệng, "Khách điếm này, một gian thượng phòng cả đêm có giá 1 lượng, một gian trung phòng cả đêm có giả nửa lượng, để cho các ngươi hai gian thượng phòng hai gian trung phòng, tổng cộng ba lượng, phiền toái thanh toán trước, thông cảm không cho nợ."
Gã mặt trắng liền ném một tờ ngân phiếu một trăm lượng xuống đất, "Hừ, nhận lấy, tìm tiền thối cho ta."
Mộc Vãn Tình chậm rãi nhận ngân phiếu, loại gây khó dễ này căn bản chỉ là trò trẻ con, không cần nàng tự mình ra tay. "Đại ca, ngươi đi an bài, động tác nhanh lên một chút."
"Được."
Chỉ chốc lát sau, Mộc Tử Thành liền cầm một cái hộp to tới, "Bên trong có chín mươi bảy lượng bạc lẻ, ngài kiểm tra đi."
Có qua có lại, Mộc Vãn Tình chiếm thế thượng phong.
Trong lòng gã mặt trắng nghẹn khuất muốn chết, hắn từng phải chịu loại ủy khuất này bao giờ chứ? "Ta muốn thức ăn cùng nước nóng."
Ánh mắt Mộc Vãn Tình cũng không chớp một cái, "Cái này thì cần phải tính phí khác, phần cơm cho một người giá năm lượng bạc, ba mươi người là một trăm năm mươi lượng, nước nóng tặng miễn phí."
Gã mặt trắng hùng hổ bức người chất vấn, "Năm lượng một phần ăn? Cơm bên ngoài cũng không đắt như vậy."
Mộc Vãn Tình làm thủ thế xin mời, "Vậy mời ra ngoài ăn."
Nàng thực sự không để bụng, dù sao cũng không thiếu chút tiền này.
Đây chỉ là vì muốn phản công.
Cẩm y nam tử bỗng nhiên lạnh giọng hỏi, "Nếu như ăn không ngon thì sao? Hoàn tiền?"
Thủ hạ của hắn đều trợn mắt há hốc mồm, chủ tử bị chọc cho tức điên rồi sao? Chút tiền này căn bản không tính là gì, một bữa cơm bình thường đều phải tốn mấy trăm lượng.
Mộc Vãn Tình nhất thời không vui, hai tay chống thắt lưng, "Cái gì? Hoàn tiền? Ngài đùa sao? Phong phạm quý tộc đâu rồi? Phong thái quý công tử đâu rồi?"
Cẩm y nam tử hoàn toàn cố ý làm khó nàng, "Ngươi đều có thể tống tiền. . ."
Mộc Vãn Tình nhảy dựng lên, "Dừng lại, cái gì mà tống tiền? Ta dùng lời uy hiếp, dùng thủ đoạn lừa gạt tài vật của ngài sao? Ta lừa gạt ngài cái gì?"