Mộc Vãn Tình cực kỳ bất ngờ, "Ngươi có tiền sao?"
"Có." Mộc Dung Tuyết lấy ra bạc vụn chịu.
Mộc Vãn Tình cũng không hỏi tiền này ở đâu ra, "Một chén cháo gà, một phần bánh ngàn tầng, ba mươi văn."
Ánh mắt Mộc Dung Tuyết sáng lên, nhét tiền cho nàng, sau đó chen vào phòng, "Ta có thể ăn ở đây sao?"
Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu, Mộc Dung Tuyết vội vàng cầm lấy cháo gà húp một ngụm, vị giác tươi ngon ở đầu lưỡi nổ tung, thật thoải mái.
Nước mắt nàng rơi xuống, đây mới là thức ăn mà người ăn.
"Thật ngon a." Nàng cũng không nói rõ được cảm giác cực kỳ yêu thích này.
Nàng ăn như hổ đối, hoàn toàn không có chút hình tượng thục nữ nào, Mộc nhị phu nhân nhìn mà không biết nói gì, đã từng là thiên chi kiều nữ, xuất thân danh môn, lúc nào cũng giữ đúng lễ nghi phép tắc a, hiện tại mới nghèo túng không bao lâu, đã biến thành như vậy.
Mộc Dung Tuyết ăn xong, còn chưa kịp lau miệng, liền trông mong nhìn về phía Mộc Vãn Tình, "Tam tỷ tỷ, ta còn muốn mua thêm một chút để mang về, cho người nhà bị bệnh được nếm thử."
Hơn phân nửa người của Mộc gia đều ngã bệnh, nàng cùng Mộc Cẩm Dao và mấy tiểu hài tử ngược lại không sao.
Chỉ có thể nói, canh giải cảm đã có tác dụng.
Mộc Vãn Tình tuy có chuẩn bị nhiều hơn bình thường một chút, nhưng số lượng có hạn, "Phụ thân và các ca ca ta còn đang nấu cơm, bọn họ chưa có ăn."
Nàng chỉ chịu trách nhiệm nấu ăn, còn những chuyện khác nàng đều không quan tâm.
Với tính cách ngạo kiều của Mộc Dung Tuyết, nếu bị cự tuyệt khẳng định sẽ quay đầu bỏ đi, nhưng nhìn thức ăn nóng hổi, nghĩ đến mỹ vị vừa rồi, nàng nhào tới giữ chặt cánh tay Mộc Vãn Tình, lắc lắc qua lại.
Lắc quen rồi, nàng liền mặt dày làm nũng, "Tam tỷ tỷ, cầu xin tỷ, ta biết ngươi là người tốt, tiểu tiên nữ tỷ tỷ, tiểu tiên nữ người mỹ tâm thiện, xin hãy giúp ta đi."
Khóe miệng Mộc Vãn Tình giật giật, nhất định là học theo mấy hài tử thối kia, học được cách giả vờ đáng thương.
Thật sự không thế chịu nổi, Mộc Vãn Tình đành phải phân ra một phần, số lượng cũng không nhiều lắm.
Mộc Dung Tuyết vui vẻ nhảy dựng lên, "Đa tạ Tam tỷ tỷ, ngươi là tốt nhất, ta thích ngươi nhất."
Dáng vẻ quen thuộc này, khiến cho Mộc Vãn Tình không biết phải nói gì, lúc trước chẳng phải muội muội rất cao ngạo sao, nhân thiết sụp đổ nha.
Mộc Dung Tuyết mang theo thức ăn chuẩn bị đi ra ngoài, vừa quay đầu liền nhìn thấy phụ tử Mộc nhị gia, bọn họ đều trợn to hai mắt, bộ dáng như gặp quỷ.
Mặt nàng đỏ lên, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua, cung kính hành lễ, "Gặp qua nhị thúc, gặp qua hai vị ca ca, ta phải trở về."
Phụ tử Mộc nhị gia yên lặng nhường đường, nhìn theo nàng rời đi.
"Nha đầu này giống như biến thành người khác thì phải? Trước kia toàn dùng lỗ mũi nhìn chúng ta, thường hay phớt lờ."
Mộc nhị phu nhân cười cười bày đồ ăn ở trên bàn, "Con người mà, chịu qua khổ cực sẽ hiểu chuyện."
Mộc nhị gia ngẫm lại thì thấy cũng đúng.
Cơm nước xong xuôi, Mộc Vãn Tình bảo nhị ca mời Tằng đại nhân tới.
Sáng sớm giờ Tằng đại nhân vẫn luôn bận rộn không ngừng, chờ tới gần trưa hắn mới rãnh rỗi được một chút.
Hắn đứng ở bên giếng nước, có chút mờ mịt, "Có chuyện gì sao?"
Mộc Vãn Tình hơi trầm ngâm, "Tằng đại nhân, mọi chuyện thế nào rồi?"
Tằng đại nhân cau mày, "Có mấy người đổ bệnh rất nặng, tạm thời dừng lại ba ngày quan sát để tình hình."
"Ba ngày, vậy…" Mộc Vãn Tình đảo tròng mắt, giảo hoạt như hồ ly, "Tằng đại nhân, ngài muốn kiếm tiền không?"
Nàng quyết đoán thả một cái mồi nhử.
Lời này chẳng phải đang nói nhảm sao? Các quan sai không ngại khó khăn vất vả, áp giải phạm nhân cả ngàn dặm, cũng chỉ vì cầu tài.
Tằng đại nhân biết nàng là một cô nương thông minh, sẽ không rãnh rỗi tìm hắn chỉ để tán gẫu. "Ngươi có ý kiến gì sao?"