*********************************
Nếu hắn là Hạ Kình, chắc chắn sẽ bắt đầu điều tra Doãn Mạt, sau đó sử dụng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào.
Gương mặt Hạ Sâm như p3hủ tầng sương lạnh, những hình ảnh quá khứ không ngừng gột rửa lý trí của hắn.
Hạ Sâm bỗng siết chặt eo Doãn Mạt, nói bằng c1hất giọng không cho phép từ chối: “Muộn nhất là ngày mai, em về
Nam Dương cho ông đây”
Hắn không thể cho phép bản thân dẫm l9ên vết xe đổ. Những chuyện liên quan đến Doãn Mạt, hắn càng không
muốn lấy cô ra mạo hiểm.
“Không được!” Doãn Mạt cực kỳ cố 3chấp, chau mày: “Chẳng lẽ anh không cảm thấy em sẽ trở thành vi đột phá
giữa anh và nhà họ Hạ sao?”
Hạ Sâm nghiến từng chữ: 8“Không – cảm – thấy!” Doãn Mạt bĩu môi, chân mày càng nhíu chặt: “Sao anh lại thế nhỉ?
Em biết rõ mấy trò diễn xuất của gia tộc lớn, kế đến chắc chắn họ sẽ nhằm vào em, khi ấy tầm mắt của nhà họ Hạ bị
chuyển dời, anh có thể âm thầm làm chuyện mình muốn rồi, chẳng phải một đá trúng hai chim sao?”
Một đá trúng hai chim cái quỷ ấy!
Hạ Sâm nắm cằm cô, cười nhạt: “Để anh xem thử cái miệng nhỏ nhắn này của em hôm nay đã ăn những gì, sao lại
biết ăn nói như vậy nhỉ?”
Doãn Mạt cúi đầu né tránh sự kìm kẹp của hắn: “Em đang nói sự thật”
Cô ở trong gia tộc Childman bao năm, thủ đoạn bẩn thỉu u ám hơn cũng đã từng chứng kiến.
So ra thì nhà họ Hạ chẳng là cái thá gì.
Nhưng Hạ Sâm đến Parma bốn năm tháng lại không có chút tiến triển, Doãn Mạt rút ra kết luận từ phán đoán cá
nhân, có thể Hạ Sâm bị nhà họ Hạ nắm đằng chuối, hoặc có thứ gì đó khiến hắn phải dè chừng.
Mà cô chính là chọn lựa tốt nhất để phân tán sự chú ý của họ.
Hạ Sâm gần như không cần phải hỏi cũng có thể nhìn ra được vẻ mặt kiên định của Doãn Mạt tượng trưng cho
điều gì.
Hắn nhắm mắt, thở dài thườn thượt: “Em đã nghĩ đến hậu quả khi bị người nhà họ Hạ nhằm vào chưa?”
“Không cần phải nghĩ, em đã làm chuyện này nhiều rồi.” Doãn Mạt nói rất ung dung, Hạ Sâm nghe vào tai lại
mang ý nghĩa khác.
Hắn sa sầm nét mặt, nhướng mày: “Làm nhiều rồi?”
Doãn Mạt bình thản gật đầu: “Rất hay làm ở gia tộc Childman”
Hạ Sâm lập tức sáng tỏ.
Cô là người giúp việc trong phủ Công tước, là đội trưởng tâm phúc do Tiêu Diệp Huy đào tạo, sứ mạng của Doãn
Mạt là làm việc thay nhà họ Tiêu. Mặc kệ kết quả tốt hay xấu, cô đều phải thực hiện.
Về lâu về dài, Doãn Mạt đã quen với việc lấy bản thân làm mồi nhử để thành toàn cho người khác.
F*ck!
Lòng Hạ Sâm khó chịu, trầm ngâm mấy giây rồi mới vỗ nhẹ sống lưng cô: “Anh không phải gia tộc Childman, anh
không cần em phải làm thế”
Doãn Mạt muốn ngẩng đầu lại bị hắn ghì chặt gáy, bên tại là lời dụ dỗ kiên nhẫn của hắn: “Doãn Mạt, nghe lời nào,
về Nam Dương chờ anh.”
Căn phòng yên lặng.
Ngay khi Hạ Sâm cho rằng lời khuyên của mình đã có tác dụng, Doãn Mạt chỉ hỏi: “Lần này em đến, anh có nhận
được tin tức không?”
Hạ Sâm mím môi không nói gì.
Thẻ kim cương Lê Tiếu đưa cho, ở Parma không ai dám tiết lộ hành tung người sở hữu.
Ý của Doãn Mạt là, đưa về rồi, cô có thể quay lại.
Hạ Sâm phiền lòng, không phải phiền vì Doãn Mạt, mà vì mọi chuyện thoát khỏi lòng bàn tay mình.
Hắn đẩy cô ra, nhìn thẳng vào mặt cô: “Parma không phải Nam Dương, nếu em gặp chuyện…
“Tại sao anh cứ nhận định rằng em sẽ gặp chuyện?” Doãn Mạt khó hiểu nhìn lại hắn: “Dù em có kém cỏi, cũng có
năng lực tự bảo vệ
Trong vấn đề phải trải rõ ràng, thái độ của Doãn Mạt rất kiên quyết.
Cô dám đến, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn sàng cùng nhau tiến lùi.
Hạ Sâm buồn bực để trán, thái độ nghiêm túc đã có khuynh hướng dao động: “Em học theo ai đấy?”
Doãn Mạt đắn đo một lúc, ánh mắt xa xăm, trả lời: “Em học ở Childman”
Hạ Sâm:“”
Đời này, nếu có người phụ nữ khiến hắn phải câm nín, chắc chắn Hai Doãn xếp hàng đầu.
Hai người ngồi yên lặng một lúc. Dường như Hạ Sâm thỏa hiệp, lại kéo tay cô, vẻ mặt lại ngả ngớn: “Babe, hai ta
nên tính sổ tiếp thôi.” Doãn Mạt hoang mang: “Tính số gì? Chẳng phải em đưa anh tờ chi phiếu ba triệu rồi à?” Hạ
Sâm muốn sối máu. Hắn bình tĩnh lại, ôm đối phương vào lòng, cúi đầu cắn vành tai cô: “Diễn xuất ở trước mặt Hạ
Kình là ai dạy em?” Doãn Mạt không có đầu óc nghĩ đến sử dụng mỹ nhân kế.
Nếu cô thông minh như vậy, chắc con cái của họ phải bằng tuổi Thương Dận rồi.
“Đâu phải hoàn toàn là diễn xuất.” Doãn Mạt cứ cảm thấy Hạ Sâm không tin mình, ngẫm nghĩ rồi nói đúng sự thật:
“Tiếu Tiếu nói, lúc em vờ ngây thơ thuần khiết là quyến rũ nhất”
Tiếu Tiếu nói…
Tiếu Tiếu nói…
Phản ứng đầu tiên của Hạ Sâm là muốn gọi điện cho Lê Tiếu , để về sau cô đừng dạy Doãn Mạt linh tinh.
Đâu chỉ là quyến rũ, hẳn sắp mê chết rồi đây.
Hạ Sâm hít một hơi sâu, vỗ gương mặt mềm mịn của cô: “Babe, có phải em hiểu lầm ý nghĩa của ngây thơ thuần
khiết không vậy?”
Ánh mắt hắn lướt qua ngực và eo cô, làm gì có người phụ nữ ngây thơ thuần khiết nào sở hữu tướng mạo và
đường cong nhường này chứ?
Doãn Mạt không chú ý đến ánh mắt của hắn, vẫn đang ngẫm nghĩ hành động tiếp theo của nhà họ Hạ. Chưa đến ba
giây, Hạ Sâm nâng mặt cô lên, nghiêng đầu ngậm lấy môi cô, khàn giọng hỏi: “Màn này vừa rồi ở quán bar cũng là
diễn sao?”
Không giống như cột La Mã ở quán bar, nơi này là địa bàn riêng của Hạ Sâm, đêm tối lại còn có nam quả nữ, hắn
thật sự khó lòng kiềm chế, ôm Doãn Mạt đặt dưới thân mình, dùng sức hôn sâu.
Một lúc sau, hắn khàn giọng hỏi: “Màn này cũng là diễn sao, hửm?”
Doãn Mạt muốn nói không phải những tay Hạ Sâm càng lúc càng thiếu đứng đắn. Cô đè cổ tay hắn lại, giận dỗi
nói: “Anh đừng có..”
Chỉ chốc lát, Hạ Sâm vùi đầu bên cổ cô không nhúc nhích, nhưng mãi mà không bình phục lại được.
Hắn nhanh chóng xoay người, rảo bước đi về phía phòng tắm ở tầng một.
Doãn Mạt mê man nằm trên sofa, chống nửa người dậy mới phát hiện váy đã bị vén đến bụng.
Cô vội vàng sửa lại gấu váy, chỉnh mái tóc dài rồi tung, ngồi trong phòng khách bắt đầu quan sát cách bài trí.
Hai mươi phút sau, Hạ Sâm mặc áo choàng tắm màu trắng đi ra, ngước mắt thấy Doãn Mạt đang rót rượu ở quầy
bar.
Chai rượu trong tay cô lại là Chardonnay của xứ Burgundy Trứ danh về sự quyến rũ.
Huyệt Thái dương của Hạ Sâm co giật, hắn câm nín nhìn Doãn Mạt hỏi: “Babe, EQ của em là bao nhiêu?”
Doàn Mạt nâng ly ngửi thử, không tập trung đáp: “180″
Hạ Sâm nheo mắt: “Em? EQ? 130?”
“Gì cơ?” Doãn Mạt đặt ly rượu xuống, nhìn Hạ Sâm rồi “a” một tiếng như bừng tỉnh: “Anh nói EQ à? Em không kiểm tra, IQ là 130″