*********************************
Hạ Sâm bị buộc đứng yên, mùi nước hoa hồng đậm trên người cô ta chui vào mũi hắn.
Hắn cụp mắt, hất mạnh cô nàng ra xa mấy mét,3 âm u cười lạnh: “Cái lưỡi vô dụng thì cắt đi vậy”
Cô nàng lảo đảo lui ra sau, vẻ khó chịu dần dâng lên trên mặt, quệt miệng 1than phiền như chưa bỏ ý định: “Anh rể,
anh thô lỗ quá…”
Cùng lúc đó, Doãn Mạt cầm tệp hồ sơ đi ra, Hạ Đình cụp mắt như cườ9i như không, đáy mắt hiện lên thích thú.
Đàn ông háo sắc là điều dễ hiểu, nhưng khổ nỗi những người phụ nữ mà Hạ Sâm rung độn3g đều là kiểu ngực to
não nhỏ.
Chẳng hạn như ngay lúc này, âm nhạc lớn hơn nữa cũng không ngăn được tiếng bạt tai vang dội. <8br>
Hạ Kình nhấp ngụm rượu, thoáng ngước mắt, lập tức chau mày.
Ngoài phòng, cô nàng ôm má trái khó tin, ngực phập phồng kịch liệt, rõ ràng đang tức giận.
Doãn Mạt thản nhiên nhìn đối phương, lạnh lùng nói: “Tôi không có em gái”
Hạ Kình siết nắm tay, không thể nói rõ giờ bản thân đang cảm thấy gì. Rốt cuộc cô gái không có não hay thiểu
năng?
Báo cổ đánh Hạ Sâm, cô lại đánh Trình Văn.
Hạ Sâm nghiêng đầu nhìn Doãn Mạt, giây kế tiếp kéo tay cô đặt vào lòng bàn tay mình xoa xoa, khôi phục vẻ ngả
ngớn: “Muốn đánh người thì cứ nói, đích thân ra tay làm gì? Đau tay không?”
Doãn Mạt nhìn hắn: “Hơi hơi”
Hạ Sâm đặt tay cô lên môi hôn hai cái: “Còn đau không?”
“Đỡ hơn rồi.”
Cô nàng bị đánh tên Trình Văn, giờ trợn mắt há miệng. cả hai có còn là người không vậy?
Xuất phát từ tâm lý yêu ai yêu cả đường đi, năm xưa Hạ Sâm rất tốt với cô em dâu Trình Văn này.
Hôm nay vừa gặp lại… đã muốn cắt lưỡi cô ta, đúng là nay đã khác xưa.
“Anh rể, anh lại để cô ta tát… á!” Trình Văn rưng rưng, tủi thân nhìn Hạ Sâm khóc lóc kể lể, nhưng còn chưa nói hết,
Doãn Mạt lại tát thêm một cái lên má phải cô ta: “Cô thử gọi anh ấy là anh rể lần nữa xem?”
Hạ Sâm day trán bật cười, kéo cô vào lòng mình, và giận dặn dò: “Còn đánh nữa?”
“Anh đau lòng sao?” Doãn Mạt tỏ vẻ thản nhiên, nhưng khóe môi cụp xuống lộ rõ không vui.
Hạ Sâm cầm tập hồ sơ cô kẹp ở khuỷu tay ném xuống đất, kéo hai tay cô xoa nắn không ngừng, nhìn qua một bên,
gọi: “A Thái”
Hắn vừa dứt lời, một gã đàn ông mặc vest ở quầy bar cách đó không xa lập tức đi đến: “Anh Sâm có gì căn dặn”
Hạ Sâm xoa nắn lòng bàn tay Doãn Mạt, nhướng mày về phía Trình Văn ra hiệu: “Cô ta còn nói năng lung tung thì
cậu đánh cho tôi.”
“Anh rể.” Trình Văn khóc lóc: “Anh lại đối xử với em như vậy, nếu chị mà biết.”
Mặt Hạ Sâm trở nên nặng nề, điều này khiến Doãn Mạt cũng nhíu mày mím môi.
Hắn đột ngột đổi sắc mặt vì lời nói của Trịnh Văn… hay vì nhớ đến chị gái cô ta?
Cô biết mình không nên để ý đến quá khứ, nhưng nếu Hạ Sâm vẫn bị đối phương ảnh hưởng, cô không thể nào
không thấy ngại được.
Lúc này, Hạ Sâm liếc A Thái đứng sau lưng, đạp chân gã: “Cậu không nghe lời ông đây nói sao?”
A Thái xoắn xuýt mà gãi đầu: “Anh Sâm, đánh phụ nữ… có ổn không?”
“Cô ta là người phụ nữ của cậu?”
A Thái lắc đầu, nhìn quét qua Trình Văn: “Tôi đâu có thích kiểu này, nhìn lẳng lơ quá, đau mắt hột”
Hạ Sâm cong môi nghiền ngẫm, ôm Doãn Mạt đi vào phòng, cười lạnh nói: “Vậy – đánh – đi.”
Giây kế tiếp, A Thái bất đắc dĩ gật đầu: “Thôi được”
Trình Văn thôi khóc, cũng không dám gọi Hạ Sâm là anh rể nữa, chỉ có thể cảnh giác nhìn A Thái chằm chằm, lấy
điện thoại trong váy dài ra lặng lẽ nhắn tin.
Trong phòng, Hạ Sâm kéo Doãn Mạt ngồi đối diện Hạ Kình. Cả ba người đều không lên tiếng, bầu không khí yên
ắng khác thường.
Hạ Kình mò thuốc lá trong túi ra, đưa đến bên môi nhìn Doãn Mạt: “Cô Doãn thật khiến tôi phải mở rộng tầm mắt”
“Thiếu kiến thức còn mặt mũi để nói?” Hạ Sâm đập bàn trà, cười nói giễu cợt: “Hạ Kình, cái đầu bé như hạt đậu
của cậu chỉ biết giở mánh với phụ nữ thôi sao?”
Hạ Kình cúi đầu châm điếu thuốc, khói mù nhàn nhạt mơ hồ nét mặt tối tăm của anh ta: “Sao anh lại nói vậy nhỉ,
tôi và cô Doãn cùng xem như chỗ quen biết uống ly rượu tán gẫu mà thôi lẽ nào còn cần anh cho phép?”
Không đợi Hạ Sâm trả lời, Hạ Kình đã cười sâu xa: “Hay là… anh sợ giẫm lên vết xe đổ?”
“Không phải chỗ quen biết. Anh Hạ, tôi không quen anh”
Dù Hạ Kình có dùng trăm phương nghìn kế ly gián, Doãn Mạt đều có thể thản nhiên đáp trả. Hạ Sâm gác chân lên
đầu gối, xoa đầu Doãn Mạt, cười nhạt nhìn sang: “Nghe chưa?”
Hạ Kình không đổi sắc mặt lắc đầu, bàn tay kẹp điếu thuốc chỉ vào Doãn Mạt: “Cô Doãn, hình như vừa rồi… chúng
ta không nói như vậy.”
Doãn Mạt nhìn Hạ Sâm hơi nhướng mày, thẳng thắn đáp trả: “Vừa rồi anh ta bảo em tát anh”
Hạ Kình: “…”
Hạ Sâm:..”
Dường như Doãn Mạt có một đặc điểm, trong bất kỳ tình huống dầu sôi lửa bỏng nào cũng có thể khiến người ta
phải câm nín.
Hạ Kình cảm thấy cô không ngốc nghếch nhưng nói cô khôn khéo thì gượng gạo quá.
Cách giải thích duy nhất là mạch não bất thường.
Anh ta nhìn cô thật chăm chú, rồi cúi người gầy tàn thuốc, nói lời kinh người: “Hạ Sâm, nghe nói mấy năm qua
Tiểu Lệ Chi của anh vẫn luôn đợi anh, khi anh ôm người mới, không hề nhớ về cô ấy sao?”
Doãn Mạt không nhịn được nghiêng đầu nhìn mặt sàn bên ngoài rèm cửa, tệp hồ sơ bị Hạ Sâm tiện tay ném đi vẫn
nằm trơ trọi ở đó. Tiểu Lệ Chi… là Trình Lệ?
Doãn Mạt cong ngón tay, cách gọi Tiểu Lệ Chi này… thật bùi tai.
Là hắn đặt sao?
Nhưng mạch não của Doãn Mạt quá khác thường, cô cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nhàn nhạt hỏi: “Anh thích trái vải
à?”
Hạ Kình: “..”
Hạ Sâm nhắm mắt, nghiến răng, kéo cô vào ngực mình, cúi đầu liếm lên vành tại cô: “Ông đầy thích em”
Đây là lần đầu Hạ Sâm nói thích cô.
Dù tình huống không phù hợp cũng không ảnh hưởng đến hắn phát huy.
Những tình huống thế này về sau sẽ càng nhiều, nếu hiểu lầm chôn sâu, sớm muộn cũng sẽ có vấn đề, chi bằng giải
quyết luôn ngay tại chỗ.
Doãn Mạt nghe lời tỏ tình không hợp thời của hắn chỉ gật đầu: “?”
Hạ Kình cười vui vė: “Cô Doãn, cô ngốc đến mức đáng yêu. Lời đàn ông thuận miệng nói mà cô cũng tin?”
Doãn Mạt vô tội nhìn lại anh ta: “Tại sao không thể tin? Chẳng phải mấy lời vừa rồi cũng là anh thuận miệng nói ra thôi sao?”
Hạ Kình thôi cười, gương mặt đanh lại hiện lên vẻ khinh miệt giễu cợt: “Quan hệ giữa cô và Lê Tiểu tốt lắm à?”
“Lê Tiểu ?” Doãn Mạt làm như mơ hồ suy nghĩ mấy giây: “À,a anh đang nói đến vợ của Diễn gia sao?”