*********************************
Hạ Sâm biết mình không có tư cách nổi giận, nhưng Doãn Mạt trốn trong phòng lơ hắn cả buổi chiều, thái độ né
tránh này khiến hắn thật sự tức giận.
Hắn có thể chấp nhận cô nổi cáu, thậm chí làm ầm lên, nhưng không cho phép cô dùng cách thức lạnh nhạt làm hao
mòn tình cảm.
Hạ Sâm cười1 nhạt áp sát Doãn Mạt: “Nghĩ rằng ông đây đi rồi, nên Đội trưởng Doãn muốn lẳng lặng theo đuổi
chứ gì?”
Doãn Mạt: “..”
Sao cái gì hắn9 cũng biết vậy?
Hạ Sâm đến gần từng bước một, Doãn Mạt vô thức lui ra sau.
Đến khi cô và vào góc giường, không thể lùi được nữa, mới 3đứng lại nhìn Hạ Sâm, nghi ngờ hỏi: “Anh đang giận
sao?”
“Không nhìn ra à?” Hạ Sầm hùng hổ hỏi lại.
Doãn Mạt gật đầu: “Nhận ra”
<8br>Hắn nghẹn họng, cau mày, day trán, xuyên qua kẽ ngón tay nhìn cô: “Doãn Mạt, có phải em chưa từng tin
tưởng anh không?”
Hạ Sâm rất trân trọng đoạn tình cảm này, thậm chí còn sâu nặng hơn quá khứ.
Hắn không thể nói rõ rốt cuộc mình thích cô ở điểm nào, ngốc cũng được, EQ thấp cũng được, chỉ cần là cô thì sao
cũng được cả.
Hắn cũng không phải kẻ mất lý trí khi yêu, càng không để mất năng lực phán đoán khách quan.
Trong quá khứ, hắn phóng túng và lạm dụng tình. Nay gặp được một Doãn Mạt trắng trong, hắn sốt ruột muốn để
cô biết được tâm tư của mình, nên táo bạo biểu lộ sự yêu thích và dung túng của bản thân.
Nhưng cố quá lại thành quá cố.
sự chủ động và thẳng thắn của hắn, dường như đã bị Doãn Mạt xuyên tạc thành mê gái và đa tình?
Doãn Mạt đứng ở góc giường, cụp mắt, mãi mới lên tiếng: “Không phải em không tin anh, chỉ là em… không hiểu
sao anh lại thích em”
Cô vừa dứt lời hắn bỗng nheo mắt khoảng cách giữa cả hai không quá nửa mét dễ dàng nắm bắt vẻ mặt dần khác
lạ của cô.
Hạ Sâm nhận ra điều bất thường, kết hợp với sự hiểu biết của mình về cô trước đó, rốt cuộc đã phát hiện mọi
chuyện không ổn.
Hắn nâng cằm cô không quá mật thiết, chỉ cúi xuống nhìn cô thật sâu: “Mạt, có phải em quá xem nhẹ bản thân
không?”
Doãn Mạt nói không phải.
Cô dần siết nắm tay bên người, ngước mắt nhìn hắn: “Năng lực em không giỏi, xuất thân cũng không tốt, lúc trước
còn giúp Tiêu Diệp Huy làm bao nhiêu chuyện xấu, đến giờ chưa từng có ai thích em, nên anh thích gì ở em.”
Đây chính là suy nghĩ thật sự của cô.
Cô xinh đẹp quyến rũ, nhưng lại vô cùng tự ti.
Tim Hạ Sâm thắt lại, yết hầu chuyển động, tay ghì chặt gáy Doãn Mạt, thở dài: “Qua đây với anh, anh sẽ nói em
biết anh thích gì ở em”
Người phụ nữ mà hắn thích, nên mỉm cười tươi tắn hưởng thụ mọi điều tốt đẹp.
Doãn Mạt mà hắn thích, nên muốn làm gì cứ làm ở trước mặt hắn.
Chỉ không thể như lúc này mãi lo được mất, không hề tự tin.
Hạ Sâm khó tránh khỏi ngẫm nghĩ, có lẽ vì hắn quá liều lĩnh, chưa từng tạo ra cảm giác an toàn đã nói tiếng yêu,
khiến cô cảm thấy bàng hoàng.
Phòng khách dưới tầng, Hạ Sâm ngồi xuống rồi kéo Doãn Mạt ngồi lên đùi mình.
Nắng chiều rọi lên sàn nhà, tăng thêm sự ấm áp cho khoảnh khắc này.
Hắn không có hành động gì quá mức, chỉ nhìn cô, khàn giọng hỏi: “Doãn Mạt, trước kia anh từng có rất nhiều phụ
nữ” Những lời này tuy nói ra khó khăn, nhưng hệt như trút được gánh nặng.
“Em… biết.”
Hạ Sâm mím môi, khóe miệng hơi tái nhợt: “Anh đã gặp qua rất nhiều kiểu phụ nữ, lẳng lơ, phong tình, ham hư
vinh, nhưng em khác hẳn họ”
Doãn Mạt ngồi ngay lại trong ngực hắn, nhịp tim đập rộn: “Khác ở chỗ nào?”
Hạ Sâm trầm ngâm rất lâu, đến mức Doãn Mạt cho rằng hắn không tìm ra ưu điểm của cô thì hắn lại trịnh trọng mà
rằng: “Họ là quá khứ, còn em sẽ là người phụ nữ cuối cùng trong đời anh.”
Hắn nói nghiêm túc, không hề đùa giỡn.
Doãn Mạt há miệng như muốn nói gì đó thì Hạ Sâm đã dùng đầu ngón tay đè lên môi cô, tiếp tục nói tiếng lòng:
“Em không cần phải có năng lực mạnh, dù em không biết gì cả, mạng còm của anh cũng đủ bảo vệ em cả đời. Còn
về xuất thân, không ai tệ hơn anh được cả”
Hạ Sâm chồm đến hôn lên mặt cô: “Mạt, may mà em không biết có bao nhiêu người thích em, nếu không… chắc anh
phải tốn bao công sức mới đoạt được em về.”
Đây là lần đầu tiên Hạ Sâm không táy máy tay chân, nói những lời này trong trạng thái vô cùng tỉnh táo.
Hắn không cố gắng tạo ra bầu không khí, cũng không nói năng tùy tiện, từng lời từng chữ đều như câu thề son sắt.
Doãn Mạt cảm thấy mình đã bị đầu độc, vì cô có thể từ trong lời của Hạ Sâm nghe ra sự cưng chiều. Cô không nói
gì, Hạ Sâm cũng không cần cô lên tiếng. Lòng bàn tay to và ấm áp lại đặt lên gáy cô, hắn nói: “Doãn Mạt, dù anh
không xứng với em thì anh cũng không cho em có cơ hội ở bên người khác, trừ phi anh chết, hiểu không?”
Doãn Mạt có thể cảm nhận được tình cảm của hắn sâu đậm nhường nào. Hân vẫn không nói rõ rốt cuộc hắn thích
gì ở cô, nhưng hắn đã biểu đạt được sự kiên quyết không phải cô là không thể.
Doãn Mạt cúi đầu, nhếch môi: “Hiểu”
Hạ Sâm nhướng mày, hiểu? Chỉ vậy thôi?
Hắn kìm nén khao khát muốn thân mật với cô, nâng mặt cô lên, dụ dỗ: “Babe, em không định nói gì với anh sao?”
“Anh muốn nghe gì?” Doãn Mạt lẳng lặng nhìn hắn, môi mỉm cười, gò má phiếm hồng.
Chắc vì lần đầu nghe lời tỏ tình rườm rà như vậy, đầu óc cô còn hơi mơ hồ.
Hạ Sâm lắc đầu thở phào, xoa bóp gảy cô, mỉm cười dịu dàng: “Đừng nói gì cả, mạng cũng đã cho em, dù gì sớm
hay muộn cũng bị em làm cho tức chết.”
Doãn Mạt nhìn hắn, sự rung động khiến cô không kìm được mà ôm lấy hắn, vùi mình vào cổ hắn: “Hạ Sâm, anh
đừng có gạt em.”
Doàn Mạt gọi tên hắn, khe khẽ ni non.
Thích hắn, thích vô cùng.
Cô cũng không thể nói ra lý do, có thể vì hắn là Hạ Sâm, nên cô mới thích như vậy.
Khuỳu tay mạnh mẽ của hắn khóa cô vào ngực mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, trên gương mặt anh tuấn là ý cười: “Ông đây gạt rất
nhiều người, nhưng chưa bao giờ gạt người phụ nữ của mình. Doãn Mạt, trở về Nam Dương, anh cưới em.”