Mục lục
Siêu Cấp Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - TruyenOnl


*********************************


Doãn Mạt thôi nhìn, thản nhiên đối mặt với Trình Lệ, vẫn cầm ly cà phê.
Trình Lệ vẫn ngồi ngay ngắn, khi Hạ Sâm càng lúc càng lại gần3, cô ta khẽ nói: “Cô Doãn, tôi nói nhiều như vậy
không phải muốn khiêu khích cô, nên cô không cần giữ địch ý lớn như vậy với tôi”
“N1ăm xưa là tôi có lỗi trước, không thể cùng anh ấy đi đến cuối cùng, tôi không còn mặt mũi nào gặp lại anh ấy,
thế nên tôi mới nói hết mọi ch9uyện về anh ấy cho cô nghe, mong cô có thể đối xử tốt với anh ấy thay tôi, chúc hai
người hạnh phúc”
Trình Lệ nói rất chân tình, đến3 cả Vân Lệ đang đi đến cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Đây chính là tư cách diễn đúng tiêu chuẩn.
Trình Lệ nói xong thì cầ8m ví da lên, đón đầu hướng đi của Hạ Sâm.
Từ đầu đến cuối, Doãn Mạt lạnh nhạt quan sát, phán đoán được quỹ tích di chuyển của Trình Lệ.
Nếu không có gì bất ngờ, hai giây sau cô ta sẽ và vào lồng ngực Hạ Sâm.
Hai giây sau, Trình Lệ cúi đầu đi nhanh quả thật đã va phải một bức tường thịt. Mùi thuốc lá mát lạnh trên người
đối phương khiến cô ta chộn rộn.
Dường như hắn không hề thay đổi, vẫn thích hút thuốc như trước.
Trình Lệ dựa vào ngực hắn, bày ra vẻ chịu mọi tủi hổ lại cố nhịn nhục kiên cường, ngẩng đầu lên với đôi mắt rưng
rưng nước: “Xin..”
Còn chưa nói xong chữ “lỗi”, cô ta giật mình như bị sét đánh, hốt hoảng một lúc mới lấy lại tinh thần, vội lui ra sau một bước dài: “Anh…”
Vân Lệ cụp mắt nhìn áo sơ mi dính bẩn cà phê, đen mặt nhướng mày: “Ba mươi nghìn, cô chuyển khoản hay đưa
tiền mặt?”
Trình Lệ hốt hoảng nhìn quanh. Rõ ràng cô ta đi về phía Hạ Sâm, sao tự dưng lại va vào lồng ngực một gã đàn ông
xa lạ?
Sau lưng truyền đến giọng nói rất dễ nhận diện của Hạ Sâm: “Buông ra nào”
Trình Lệ quay đầu, ánh mắt sững sờ.
Giọng nói của hắn còn quyến rũ hơn lúc trước, mang dấu ấn lắng đọng của tháng năm.


Hạ Sâm đang khom người lấy ly cà phê trong tay Doãn Mạt, siết ngón tay cô đặt vào lòng bàn tay mình xoa xoa:
“Muốn nói gì thì nói, khó chịu thì ra tay, sao lại làm đau bản thân?”
Thật ra Doãn Mạt cũng không phát hiện, vừa rồi cô vô thức siết chặt ly khiến khớp xương trắng bệch.
Không đau, nhưng Hạ Sâm chú ý đến.
Trình Lệ vẫn đứng đó không biết làm sao, phát triển của mọi chuyện khác một trời một vực với dự đoán của cô ta.
Thậm chí cô ta cảm thấy mình hoa mắt, nghe được giọng điệu Hạ Sâm quá đỗi dịu dàng trìu mến.
Mà sự dịu dàng này đã từng chỉ thuộc về cô ta.
“A Sâm…”
Trình Lệ nghiêng người nhìn bóng lưng hắn, gọi một tiếng uyển chuyển mềm mại.
Hạ Sâm không để ý, vẫn đang xoa nắn ngón tay của Doãn Mạt, gương mặt lộ rõ không vui: “Mạt, không muốn nói
gì với anh sao?”
“Không có” Doãn Mạt lắc đầu, nhìn ra sau lưng hắn, nhắc nhở: “Cô Trình đang gọi anh kia” Ánh mắt Hạ Sâm càng
thêm lạnh lẽo, bỗng siết chặt ngón tay cô: “Thế nên…?”
Doãn Mạt bị đau, khẽ cau mày nhưng không lên tiếng.
Thấy vậy, Hạ Sâm vội thả lỏng tay, kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh Doãn Mạt, nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt
nóng bỏng: “Đã trò chuyện gì thế?”
Doãn Mạt nhìn Trình Lệ đang khổ sở, cảm giác khó ưa trước giờ chưa từng có lan tỏa khắp cơ thể cô.
Cô phải thừa nhận, biểu hiện này của Trình Lệ rất dễ dấy lên khao khát bảo vệ của đàn ông.
Cô muốn tranh đua một phen với cô ta, ai mà chẳng biết tỏ ra yếu đuối, nhưng cô không làm được.
Trình Lệ nói, mỗi người phụ nữ về sau Hạ Sâm yêu đều có bóng dáng của cô ta, nếu cô cũng bắt chước, há chẳng
phải như những gì cô ta mong muốn.
Doãn Mạt thu lại nét mặt dư thừa, từ bỏ mọi ý định. Cô là Doãn Mạt chứ không phải cái bóng của ai.
Trong một thoáng ngắn ngủi này, Hạ Sâm không đợi được câu trả lời của Doãn Mạt, vẻ mặt càng thêm âm u.
Hân chồm người về phía trước, nâng cằm cô nhẹ nhàng vuốt ve: “Chịu tải sao?”
Toàn bộ sự chú ý của Hạ Sâm đều đặt vào Doãn Mạt, mặc kệ Trình Lệ gọi hắn mấy tiếng, hắn cũng vờ như không
nghe.
Doãn Mạt chậm rãi ngước mắt, nhìn thẳng vào nét mặt lo âu của hắn, cô bảo không những giọng nói rất gượng gạo.
Đôi mắt hẹp dài của Hạ Sâm hiện rõ hung tàn, ghì chặt gáy cô, ấn cô lên vai mình, ngón tay xuyên qua tóc cô dịu
dàng trấn an: “Không sao hết, không cần sợ, anh đòi lại công bằng cho em”


Doãn Mạt vùi mặt lên vai hắn chớp mắt nghi ngờ, sao hắn không hỏi vì sao cô lại đi gặp Trình Lệ?
Hạ Sâm nghiêng đầu hôn lên mặt cô, ôm cô bằng một tay rồi quay đầu nhìn Trình Lệ đã ngây người một lúc.
Hắn liếm hàm trong, ngả ngớn chế giễu: “Cô gọi người phụ nữ của tôi ra chỉ vì muốn khoe khoang năm xưa ông
đây ngu cỡ nào à?”
Vẻ mặt Trình Lệ thoảng thay đổi: “A Sâm, em không.”
“Cô gọi tôi là gì?” Hạ Sầm nhìn Trình Lệ chăm chú. Hắn vẫn luôn ôm Doãn Mạt, vô thức xoa đầu cô như đang vuốt
ve thú cưng vậy.
“Chẳng phải anh thích nhất là..” Trình Lệ như ngừng thở, liếc qua Doãn Mạt, cố ý ám chỉ: “Em gọi anh là A Sâm
hay sao.”
Cô ta cố ý ngắt lời khi nói, đủ khiến người ta phải suy nghĩ.
“Cô mặt dày quá nhỉ?” Hạ Sâm lạnh lùng cong môi, nhìn Trình Lệ bằng ánh mắt mang tính xâm lược: “Thích cổ
điểm nào? Thích cô lên giường với kẻ khác ngay trước mặt ông đây? Hay là thích ngực cup A quéo quát của cô?”
Ánh mắt Hạ Sầm nhìn Trình Lệ không một chút yêu thích, chỉ có chế giễu mà khinh miệt vô tận.
Đó là bản sắc của hắn, xem phụ nữ như món đồ chơi, dù là người yêu cũ cũng không may mắn tránh khỏi.
Nay trong mắt Hạ Sâm, Trình Lệ đã trở thành món đồ chơi có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Dù lời nói của hắn rất chói tai, thậm chí có hiềm nghi công kích cơ thể, nhưng Hạ Sâm không quan tâm, vì cô ta bắt
nạt Doãn Mạt.
Tình yêu có sâu sắc cách mấy, trải qua mưa gió đổi dời, tình cảm cũng không còn đơn thuần như buổi đầu nữa.
Hắn từng hận Trình Lệ, nhưng giờ đây chỉ còn lại chán ghét.
Doãn Mạt hất tay Hạ Sâm ra, ngồi thẳng người, chau mày hỏi: “Sao anh biết cô ấy cup A?”
Trong tài liệu có điều tra thể hiện rõ Hạ Sâm không chạm vào Trình Lệ.
Cô có thể rộng lượng với người khác, nhưng một Trình Lệ mà Hạ Sâm đã rung động, cô vẫn rất để ý.
Hạ Sâm không vui lại vòng qua vai cô, chuyên chế kéo cô đến cạnh mình: “Người đàn ông của em có mắt, không tin
thì hỏi anh Lệ của em đi.”
Tự dưng Vân Lệ bị kéo vào chiến trường, ghét bỏ phủi vết bẩn trên áo sơ mi, giọng nói không hề khách sáo: “Đừng
có hỏi tôi, tôi mù rồi


Mấy người trao đổi với nhau như không có người bên cạnh, chi riêng Trình Lệ đứng đó vô cùng lúng túng.
Tức giận và xấu hổ khiến cô ta không thể kiềm chế được tâm trạng. Cô ta đi đến trước mặt Hạ Sâm, chỉ tay hắn, giọng bén nhọn: “Hạ
Sâm, sao anh có thể nói tôi như vậy được, có phải anh đã quên lúc trước anh quỳ xuống cầu xin tôi đừng rời đi như thế nào không?
Những lời này, dù là ai cũng nghe ra sự ưru việt khó tả trong cách nói của cô ta.
Có lẽ cô ta đã từng quen làm nữ vương trước mặt Hạ Sâm, dù thời gian đổi dời, khi cô ta tức giận quá mức vẫn đề lộ bản tính của
mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Θ☪
ϑƴ ☪ųՇℯ30 Tháng mười, 2022 00:14
🐧🐧🐧
🐮
🐮29 Tháng mười, 2022 16:51
🐶🐶🐶
T
Th.Hà29 Tháng mười, 2022 13:58
:3
M
Meiii27 Tháng mười, 2022 23:33
M
Meiii27 Tháng mười, 2022 23:33
.
HN
Hồng nhung26 Tháng mười, 2022 23:01
❤️
A
Ale26 Tháng mười, 2022 13:31
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️26 Tháng mười, 2022 07:03
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️26 Tháng mười, 2022 06:48
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️26 Tháng mười, 2022 06:48
♥️
T
Thuận25 Tháng mười, 2022 22:35
T
Thuận25 Tháng mười, 2022 22:35
Kk
T
Thuận25 Tháng mười, 2022 22:35
PP
Phùng Phượng25 Tháng mười, 2022 09:08
C
Cutehotme24 Tháng mười, 2022 21:55
Hi
C
Cutehotme24 Tháng mười, 2022 21:42
N
Ngân24 Tháng mười, 2022 00:19
❤️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
Hi
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
Hi
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:02
Hi
BÌNH LUẬN FACEBOOK