*********************************
Doãn Mạt thích Hạ Sâm, nhưng cô có thể lệ thuộc tình cảm vào hắn chứ không gửi gắm cả tương lai vào hắn.
Bầu không khí trong căn h3ộ ngưng đọng và yên ắng.
Doãn Mạt không muốn cãi nhau, và cũng sẽ không cãi nhau.
Tính cách của cô luôn nhẹ nhàng và hướn1g nội.
Đối mặt với tình cảnh này, Doãn Mạt sẽ chỉ có hai lựa chọn, một là lạnh lùng rời đi hoặc nhỏ giọng dỗ dành hắn.
Cô9 thử kéo áo sơ mi hắn thăm dò: “Không nhặt thì không nhặt, anh… đừng giận”
Hạ Sâm cảm thấy cõi lòng ngổn ngang, thậm chí có hơi3 khó chịu.
Hắn cắn răng, nhìn Doãn Mạt ngoan ngoãn, ánh mắt buồn bực, xoay người sải bước rời đi, bóng lưng có vẻ vô tình.
Doãn Mạt khung tay giữa không trung, lúng túng không biết nên làm gì.
Cô đứng đó nhìn bóng hắn khuất dần, chợt cảm thấy tủi thân và khổ sở không thốt nên lời.
Cô cúi đầu, xuôi tay bên người, hoang mang không biết mình phải theo con đường nào.
Cô xoay người nhìn đồ trong két sắt. Nếu ném hết chúng đi, có phải hắn sẽ nguôi giận?
Cô nghĩ vậy nhưng không làm, chậm rãi đi đến, ngồi xổm xuống, ngơ ngác nhìn két sắt.
Không biết qua bao lâu, ánh mất dao động của cô dần tập trung, lại mang theo sự kiên định.
Nhưng cô vừa nâng tay, ngoài hành lang căn hộ truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Hắn quay lại sao?
Ánh mắt Doãn Mạt hơi sáng, vừa đứng lên thì bóng dáng cao ngất của Hạ Sâm đập vào mắt cô.
“Anh…”
Hắn bước vội đến trước mặt cô, ghì gáy cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Hơi thở của hắn rất nặng nề, hắn tách môi cô ra, hôn càng sâu.
Doãn Mạt ngửa đầu thừa nhận, dù đầu lưỡi bị đau cũng cố nén không lên tiếng.
Bỗng dưng cánh tay trái xuôi bên người cô chạm vào vật gì đó lành lạnh, ngay sau đó nó bị tay hắn bao lại.
Đó là chiếc nhẫn đã bị hắn ném đi.
Hạ Sâm nhắm mắt, tựa lên trán Doãn Mạt, giọng khàn khàn: “Mạt, anh nhặt lại nhẫn cho em rồi”
Hắn nhận thua, chịu thỏa hiệp.
Mặc kệ lại lịch của chiếc nhẫn là gì, cô đã muốn thì hắn sẽ cho hết.
Doãn Mạt vốn đang thấp thỏm, vì câu nói này của Hạ Sâm càng nảy sinh bao nhiêu tâm tư khó tả.
Hình ảnh vừa rồi hắn tuyệt tình xoay người rời đi đối lập với hiện giờ hắn thấp giọng dỗ dành quả rõ rệt.
Hốc mắt cô càng lúc càng đỏ au, sự chênh lệch quá lớn khiến cô không thể thích ứng.
Có thể vì hành động vừa đánh vừa xoa này quá ngọt ngào, cô vùi đầu vào ngực hắn, nghẹn ngào lẩm bẩm: “Em
không cần.”
Lòng Hạ Sâm như co rút, nỗi đau đớn đan chồng vào nhau.
Hắn cảm thấy mình là tên khốn đã khiến cô phải khóc.
Hắn đã sớm biết được sự tự ti và bất an của Doãn Mạt, vẫn chưa mang đến cho cô đủ cảm giác an toàn, chỉ vì một
chiếc nhẫn rách nát lại khiến cô phải dè dặt lấy lòng.
Đáy mắt Hạ Sâm hiện tơ máu, hắn ôm chặt cô, khàn giọng khác thường: “Muốn giữ thì cứ giữ, đừng nói mấy lời
giận dỗi anh”
Doãn Mạt vẫn khóc, nước mắt nóng bỏng ướt đẫm vai áo sơ mi hắn: “Không cần, em không cần gì cả, bạn luôn căn
hộ này, em không cần
Hạ Sâm không thể chịu nổi giọng nói mềm mỏng tủi thân này của cô, cũng như cảm nhận sự lạnh lẽo trước ngực
mình, nóng nảy vô cùng, rất muốn nhanh chóng dỗ dành cô thật tốt.
Hắn cúi người ôm cô đến sofa ngồi xuống, cưỡng ép nâng mặt cô lên. Lúc này Doãn Mạt nhắm nghiền đôi mắt,
chóp mũi đỏ ửng, lông mi cong cong cũng ướt nước.
Cô không chịu mở mắt nên hàng lệ rơi xuống theo khóe mắt.
Hạ Sâm đau lòng vô cùng, hôn lên hàng nước mắt trên mặt cô, khàn giọng thủ thỉ: “Mạt, nhìn anh này”
Tính tình Doãn Mạt nguội lạnh, dù khóc cũng chỉ lẳng lặng rơi lệ. Nhưng từng giọt nước mắt như nện vào lòng Hạ
Sâm, ép đến mức hắn không thể thở.
Hắn thầm hận bản thân quá kích động, cũng như giận mình quá nhạy cảm.
Hắn nên tin cô giữ lại chiếc nhẫn không phải vì nhìn vật nhớ người, nhưng trải nghiệm từng bị phản bội vẫn ảnh
hưởng rất lớn đến hắn.
Ngay khi chuyện ập đến, hắn sẽ vô thức nảy sinh cảm xúc không tin tưởng tiêu cực.
Dưới sự chi phối của tâm trạng này, hắn mất đi sự phán đoán và lý trí.
Hắn hối hận vô vàn, không ngừng hôn lên mặt cô: “Mạt à, anh sai rồi, đừng khóc nữa nhé?”
Mất một lúc lâu, Doãn Mạt mới mở mắt ra, cất giọng mũi nghèn nghẹn: “Em muốn về..”
Cô không bao giờ muốn đến căn hộ này nữa.
“Được, về thôi” Hạ Sâm nâng cằm ướt nước của cô, ánh mắt âm u vô cùng: “Ngày mai chúng ta về nhà”
Doãn Mạt không lên tiếng, cụp mắt chìa lòng bàn tay ra, chiếc nhẫn vẫn nằm yên trên đó, rồi cô buông tay mặc nó
lăn trên sàn nhà.
Cô đã nói không cần, thì thật sự không cần nữa.
Hạ Sâm hiểu tính cố chấp của Doãn Mạt, nên khi thấy cô đóng két sắt, chỉ mang theo mỗi khẩu Colt, hắn không hề
bất ngờ.
Sau khi trút hết tâm tư, Doãn Mạt yên lặng một cách kỳ lạ.
Lên xe, cô ngồi sát cửa lẳng lặng nhìn bên ngoài. Trông cô có vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt lại trống rỗng.
Hạ Sâm kéo vách ngăn giữa xe, cản lại ánh mắt tò mò khó hiểu của A Thái.
Hắn kéo Doãn Mạt vào ngực mình, vẻ mặt tĩnh lặng vô cùng: “Mạt, còn giận anh sao?”
Doãn Mạt lấy lại bình tĩnh, giọng rất nhạt: “Em không giận.”
Giữa họ, chẳng phải người giận là hắn sao?
Hạ Sâm sờ gò má ấm áp của cô, động tác quá đỗi dịu dàng: “Nếu thích chiếc nhẫn ấy thì anh mua cho em, muốn
bao nhiêu chiếc cũng được, hửm?”
Doãn Mạt chậm rãi lắc đầu, giọng còn mềm mại hơn bình thường: “Em không thích, cũng không cần”
“Mạt, vậy em nói anh biết, nếu không thích sao còn giữ lại?” Đây chính là điều khiến hắn xoắn xuýt và không hiểu.
Hắn tưởng cô thích nên mới đi nhặt nó về trả lại cho cô.
Doãn Mạt yên lặng mấy giây, nhìn ra bầu trời đầy mây đen ngoài cửa, nói thẳng: “Em muốn bán nó đi, vì đó là thứ
em dùng mạng để đổi lấy” Hạ Sâm như ngừng thở, tâm trạng nặng nề và hối tiếc lấp đầy lồng ngực.
Cô muốn bán nó đi… là muốn bán.
Một lúc lâu sau Hạ Sâm cũng không thể thốt thành lời. Hắn đã sớm biết không thể lấy cách nghĩ bình thường để
định nghĩa Doãn Mạt, khổ nỗi trong chuyện nhỏ nhặt như vậy, hắn lại hiểu lầm dụng ý của cô.
Hắn ghì đầu cô vào ngực mình, hơi thở cũng trở nên đau đớn.
Cánh
mũi hắn phập phồng, áp lên tại Doãn Mạt, khàn giọng nói: “Mạt, đều là lỗi của anh, tha thứ cho anh lần này nhé?”
Doãn Mạt vùi mình trong ngực hắn, mãi mới hỏi: “Anh không giận sao?”
Hạ Sâm nhắm mắt. Hắn có tư cách gì tức giận?
Hắn siết chặt lấy cô, một tay nâng cằm cô lên, nhấn mạnh từng chữ: “Không giận, cả đời này, Hạ Sâm anh cũng sẽ không giận em”