*********************************
Từ sau khi vào căn phòng này, Hạ Sâm im lặng hẳn đi.
Thật ra hắn không xem suy đoán của Doãn Mạt là thật, theo cô đến công ty chỉ v3ì không muốn đả kích sự tích cực
của cô.
Nhưng lúc này, Hạ Sầm nhìn tủ sách khảm vào tường, dừng chân quan sát thật lâu.
C1uối cùng Doãn Mạt cũng nhận ra sự khác thường của hắn: “Anh đang nhìn gì thế?”
Cô nhìn theo ánh mắt của Hạ Sâm, trầm ngâm: “Có lẽ 9căn phòng ở ngay sau tủ sách”
Kết cấu phòng như vậy rất hay gặp, cửa phòng nghỉ khảm lên tủ sách, biến thành cửa ấn đặc biệt.
3
Doãn Mạt đi về phía trước, nhưng hắn nhanh hơn, đi đến ngay tủ sách, lấy một quyển khá cũ trên ô bày biện bất
quy tắc.
Động tá8c của Hạ Sâm rất chậm, chạm lên trang bìa, hơi thở nặng nề.
Doãn Mạt thò đầu nhìn, hậm hực bĩu môi, sách tiếng Parma nên cô không đọc được.
Không biết qua bao lâu, cô đi vòng qua tủ sách một lượt mà Hạ Sâm vẫn còn lật quyển sách kia, cứ như rơi vào
đoạn ký ức nào đó.
Cô quay lại bên cạnh hắn, khó hiểu hỏi: “Quyển sách này có vấn đề gì sao?”
“Tập tranh vỡ lòng tiếng Parma” Giọng Hạ Sâm trầm thấp, dây thanh căng vô cùng: “Của anh”
Doãn Mạt lập tức trợn mắt: “Sách của anh?”
Đáy mắt Hạ Sâm đỏ ửng, hắn gấp sách lại, mu bàn tay nổi gân xanh: “Ừ”
Đây là quyển sách duy nhất hắn có khi còn ở nhà họ Hạ.
Bên trong còn có hình vẽ linh tinh khi hắn học viết, không ngờ lại ở trong phòng làm việc của Chủ tịch nhà họ Hạ.
Doãn Mạt áp tay lên mu bàn tay hắn, nghiêng đầu nhìn những quyển khác trên kệ: “Trừ quyển này ra, còn nữa
không?”
Nếu có, cô mang về cho hắn bằng hết.
Hạ Sâm nhắm mắt, giọng tự giếu hiểm có: “Khi còn bé, người đàn ông của em chẳng đọc sách mấy, chỉ có quyển
này thôi.”
Thậm chí hắn còn chưa từng đến trường. Trong độ tuổi ngây ngô, đống linh tinh trong phòng chứa đồ là bạn đồng
hành của hắn.
Doãn Mạt đau lòng vô cùng, vô thức nhích người lại gần: “Không sao hết, dù gì em cũng không thích đọc sách”
Hạ Sâm như ngừng thở, nhìn cô đang mỉm cười, tâm tư nặng nề dần tan biến dưới ánh mắt của cô: “Mạt, em không
thấy anh không có học thức sao?”
“Không đầu” Doãn Mạt nghiêm túc trả lời: “Học thức của em cũng không cao, đầu đọc hiểu quyển sách vỡ lòng
này của anh.”
Hạ Sầm nhìn cô, sương lạnh phủ trên mặt tan ra.
Hắn cười, nụ cười chứa đựng niềm vui trước nay chưa từng có.
Hạ Sâm anh tuấn trời sinh, nhưng vì thường xuyên mang lớp vỏ ngả ngớn ngụy trang, khiến người ta bỏ quên sức
hấp dẫn của hắn.
Nụ cười vui vẻ hiện giờ của hắn làm lộ ra hàm răng trắng bóc, đôi mắt hẹp dài cũng rộ ý cười, trông hắn cởi mở
hiếm có.
Doãn Mạt nhìn gương mặt đó mà nhịp tim không ngừng tăng tốc, đặc biệt là yết hầu chuyển động theo tiếng cười
của hắn, càng nhìn càng thấy quyến rũ.
Hạ Sâm thấy cô nhìn mình say đắm, không cần nghĩ cũng biết bản tính si mê của cô lại phát tác rồi.
Hắn ghì gáy cô, không kìm được trêu chọc: “Đội trưởng Doãn, nhìn đủ chưa?”
Doãn Mạt nhìn hắn chằm chằm: “Vẫn chưa”
Hạ Sâm vừa cảm thấy thỏa mãn vừa cảm thấy tồi tệ.
Thế mà hắn suy bại đến mức phải dùng sắc đẹp để quyến rũ phụ nữ.
Hắn áp sát mặt mình đến trước mặt cô: “Vậy hôn anh cái đi?”
Doãn Mạt rất ngoan ngoãn hôn lên mặt hắn. Có thể vì hắn quá đẹp trai nên cô lại nhón chân hôn thêm mấy cái nữa.
Hạ Sâm thở dài hài lòng, ôm cô vào lòng vuốt ve: “Thật đáng tiếc.”
“Đáng tiếc gì cơ?”
Hạ Sâm liếc tủ sách, tặc lưỡi nói: “Địa điểm không phù hợp”
Doãn Mạt không nghe hiểu, nhưng hắn không giải thích cụ thể, vỗ một cái lên bờ mông đầy đặn của cô, ngẩng đầu
nói: “Đi mở cửa”
“Mở không ra” Doãn Mạt nhanh chóng khôi phục tỉnh táo, kéo Hạ Sâm đến trước một cánh cửa, dùng mũi chân đá
đá: “Em thử rồi, cánh cửa này rất nặng, có khe hở bên mép, có thể phía sau là phòng nghỉ, nhưng không đẩy ra
được. Em nhìn luôn dưới bàn rồi, không có chốt điện”
Hạ Sâm đưa quyển sách cho cô rồi đi đến trước bàn bật máy tính.
Ngón tay hắn thao tác nhanh trên bàn phím, thoáng chốc đã phá giải mật mã khởi động máy.
Doãn Mạt đứng cạnh ghế nhìn mật mã trên màn hình: “Sao anh lại cho rằng cánh cửa này cần dùng máy tính mới
mở được?”
Hạ Sâm móc bao thuốc lá trong túi ra, đưa cho Doãn Mạt ra hiệu cô châm lửa giùm: “Thường thức thôi”
Hắn đã quan sát, trên tủ sách rất sạch sẽ, không có bụi bặm và đồ linh tinh, rõ ràng có người quét dọn định kỳ.
Nếu cánh cửa kia dễ đẩy ra được, không có chuyện nhân viên phụ trách quét dọn lại không phát hiện.
Doãn Mạt buồn bực lẳng lặng đưa điếu thuốc vào miệng hắn, khi ấn bật lửa thì bất mãn lẩm bẩm: “Chi bằng anh
nói thẳng em không hiểu thường thức”
Hạ Sâm hút một hơi, nhìn gương mặt hậm hực của cô bèn lời ngon tiếng ngọt: “Em hiểu anh là được rồi, không cần
phải hiểu thường thức”
Mấy phút sau, khi chương trình vận hành phía sau bắt lấy một mật mã khác thường, Hạ Sâm nheo mắt ấn Enter,
cánh cửa sau tủ mở ra.
Hắn quay ghế xoay người lại, Doãn Mạt đã bước đến đẩy ra trước cả hắn.
Cô ngạc nhiên nhìn Hạ Sâm: “Mở ra rồi, bên trong đúng là phòng nghỉ.”
Hạ Sâm đẩy ghế, ôm eo Doãn Mạt rồi hai người sống vai đi qua cánh cửa tủ, vào căn phòng ngủ ẩn núp phía sau.
Cùng lúc đó, dưới tòa lầu trụ sở chính Hạ thị, chướng ngại vật trước đó bị đâm ngã đã bị người dời sang cửa kính
trước sảnh lớn, đặt biển báo đang thi công cấm vào trong.
Cả tòa lầu ngoại trừ đèn tầng chót vẫn sáng, đèn các tầng còn lại đã tắt hết, tuy khác thường nhưng cũng không thu
hút sự chú ý của người đi đường.
Đây là khu thương mại sầm uất, hầu hết các văn phòng sẽ thi công vào ban đêm, nên chuyện này quá bình thường.
Chẳng hạn như một đống xe SUV từ xa lải nhanh đến, trong mắt mọi người bị xem như đội xây dựng tạm thời.
Trên tầng, Doãn Mạt ngạc nhiên nhìn phòng nghi trống không, thấp giọng lầm bẩm: “Sao lại không có.”
Phòng làm việc sang trọng như vậy nhưng phòng nghi đơn giản đến mức gần như chẳng có gì, không được sửa sang, trông như một
căn phòng thô, thậm chí còn tràn đầy mùi xi măng và bụi bặm.
Nhưng trong này rõ ràng từng có người ở, VÌ góc tường có mấy quyền sách đầy bụi.
Một chiếc giường đơn, nệm bạc màu, bồn cầu và bồn rửa tay ở bên trái cách giường không quá năm mét, ở giữa cũng không có gì
ngăn che.