Mục lục
Lấy nhầm tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

201098.Nhìn dáng vẻ khôi ngôi tuấn tú của Thẩm Duệ, mọi người đều cảm thấy rất an ủi.
Quả là hổ phụ sinh hổ tử!
Thẩm Duệ đứng bên cạnh Hạ Nhật Ninh, thật sự khiến người ta ghen tị chết đi được.
Thẩm Duệ không kịp nghỉ ngơi, không bị người này kéo qua nói mấy câu, cũng bị người kia kéo qua hỏi về những trải nghiệm của mình.
Đến lượt Sùng Minh, ahahaha, mợ à, con đã sống sót trở về rồi!
Đối diện với sự tra hỏi và sát hạch của gia đình, Hạ Thẩm Duệ đều trả lời được hết, mặc cho câu hỏi và bài thi khó thế nào cũng không làm khó được cậu.
Cho đến khi Thẩm Thất hối thúc mọi người ăn cơm, mọi người mới nuối tiếc rời khỏi Thẩm Duệ.
Bữa cơm này phải gọi là một bữa náo nhiệt.
Nhiều người như thế, họ ngồi lắp đầy cả khuôn viên.
Có nhiều bàn, mọi người cứ ngồi sai chỗ của nhau, nhưng tất cả đều trò chuyện được với người kế bên mình, thật sự vui quá là vui.
Ăn cơm xong, mọi người về hết rồi, Thẩm Duệ mới ngồi kể lại tất cả thành tích của mình trong mấy năm qua cho Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất nghe.
Nhìn vào bảng thành tích của con trai, Thẩm Thất cảm thấy thật an ủi.
Hạ Nhật Ninh nói: “Tuy thành tích bên ngoài của con rất tốt, nhưng khi con về rồi vẫn phải học rất nhiều thứ. Bây giờ Tiểu Hà đang học trung học, con muốn học chung với Tiểu Hà? Hay con muốn nhảy lớp?”
Thẩm Duệ suy nghĩ rồi nói: “Ba, cho con bắt đầu học từ Đại Học đi. Thật ra trình độ Đại Học đối với con mà nói, cũng không có tính thử thách gì mấy, con không thể đi nhanh quá, con phải đợi Tiểu Hà.”
Thẩm Hà ngồi kế bên chề môi: “Hứ, cũng may anh còn nhớ tới em!”
Thẩm Duệ đưa tay véo vào má Thẩm Hà, nói: “Đồ ngốc, anh là anh của em, anh không nhớ em thì có thể nhớ ai?”
“Tha cho anh đó.” Thẩm Hà nói với giọng hài lòng.
Hạ Thẩm Châu đưa mặt qua bên đó: “Anh, em cũng ưu tú lắm.”
Hạ Thẩm Duệ lúc này mới đưa tay ra véo nhẹ vào má Hạ Thẩm Châu: “Tuy em là nhị thiếu gia, nhưng cũng không được thả lòng nhé. Sau này còn phải cùng anh quản lý sản nghiệp của gia tộc đấy.”
“Em biết rồi!” Hạ Thẩm Châu vui vẻ trả lời.
Hạ Nhật Ninh nói với Thẩm Thất: “Chẳng phải hoàng tử Joel của nước y cũng chuyển trường qua đây sao? Hình như cậu ta cũng bắt đầu từ bậc đại học. Cứ để hai đứa nó cùng học một cấp đi. Để chúng nó tiếp xúc với nhau nhiều hơn, có lợi mà.”
Thẩm Thất gật đầu: “Được, như vậy cũng được.”
Thẩm Hà sáng mắt lên: “Mami, Joel chuyển trường qua đây à?”
Thẩm Thất cười rồi nói: “Phải đó, hoàng phi đã gọi trước cho mẹ rồi. Joel sẽ nhanh chóng chuyển trường qua đây, sẽ học từ cấp đại học, như vậy sẽ có lợi cho việc phát triển mối quan hệ của các con sau này.”
Những người khác lặng lẽ gật đầu.
Thế mạnh của Joel là kinh tế, nói cách khác, cậu và Thẩm Duệ nếu có thể chơi thân với nhau, và kết hợp chặt chẽ với nhau, sau này Thẩm Duệ thừa kế tập đoàn Hạ thị, sẽ có rất nhiều lợi thế.
Tuy giang sơn này là do nhà họ Hạ dựng nên, nhưng muốn Thẩm Duệ ngồi vững trên giang sơn này, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Mối quan hệ càng rộng thì nền tảng càng vững chắc.
Ngay lúc này đây, cả cái học viện quý tộc Duệ Hà đều sôi nổi hẳn lên rồi, được chưa?
Hoàng tử Duệ đến rồi! Hoàng tử Joel cũng đến rồi!
Trời ơi!
Học viện quý tộc Duệ Hà sắp bùng nổ rồi!
Hai người này là mỹ nam đẳng cấp thật sự, và họ cùng nhau chuyển trường đến đây!
Aaaaaaaaa, các cô gái ơi, trái tim của các cô vẫn ổn chứ?
Mấy ngày nay, hệ cấp hai, cấp ba, và đại học của học viện quý tộc Duệ Hà đều đang bàn tán về việc này.
Còn hệ mẫu giáo và tiểu học không có bàn tán gì, là vì các em chỉ lo sùng bái thôi, chứ chưa đến mức bàn tán.
Gia Cát Du Du là người hưng phấn nhất, cô nghe nói Thẩm Duệ cuối cùng cũng tới rồi, cô vui mừng đến mất ngủ mấy ngày liền.
Lúc nhỏ, cô đã thích Thẩm Duệ, âm thầm thề thốt nhất định sẽ làm Hạ thiếu phu nhân.
Bây giờ Thẩm Duệ quay về, cô dồn hết sức mình để khoe vẻ mặt đẹp nhất của mình cho Thẩm Duệ thấy.
Gia Cát Du Du ngồi ở nhà làm tóc và mất nửa ngày trời để chọn quần áo, cuối cùng cũng ngoan ngoãn mặc lên bộ đồng phục, nhưng đã thêm một chút sự đặc biệt trên bộ đồng phục, vì cô muốn có chút đặc sắc.
Làm vậy hoàng tử có nhìn thấy cô trước tiên không?
Nhưng đợi khi cô đến trường, vừa nhìn, ôi trời ơi, tất cả các cô gái từ hệ cấp hai, cấp ba, và đại học đều tự chỉnh sửa đồng phục của mình để có thêm sự khác biệt.
Người duy nhất không có sự thay đổi, chính là Vu Tiểu Uyển.
Cô lúc nào cũng rất điềm đạm, đối mặt chuyện gì cô cũng rất bình tĩnh, và không để tâm cho lắm.
Nhưng luôn khiến cho người khác phải ghen tị, cho dù cô không có sự thay đổi, thì vẫn rất thu hút ánh nhìn của xung quanh.
Vu Tiểu Uyển mười sáu tuổi, mang một vẻ đẹp tựa như trăng trên trời, nhu mì thánh thiện, khiến người ta không dám chạm vào.
Lúc này, Vu Tiểu Uyển đang ôm vài cuốn sách đi trên đường, Gia Cát Du Du kêu với theo phía sau: “Tiểu Uyên, đợi tớ với!”
Vu Tiểu Uyển liền dừng lại, quay đầu nhìn Gia Cát Du Du.
Có thể vì cả hai đã lớn hết rồi, nên Vu Tiểu Uyển không còn phớt lờ Gia Cát Du Du như lúc còn nhỏ nữa.
Hoặc cũng vì Gia Cát Du Du đã lớn rồi, cô đã trở nên lanh lẹ hơn, biết nịnh nọt chiều chuộng Vu Tiểu Uyển hơn.
Nói chung, ba người chơi với nhau, giống như thật sự là bạn tốt của nhau vậy.
Chỉ là trong đáy lòng Gia Cát Du Du vẫn hiểu được, Vu Tiểu Uyển vẫn chưa mở lòng với cô.
Trong lòng Vu Tiểu Uyển, phải chăng chỉ có một mình Thẩm Hà thôi nhỉ?
Gia Cat Du Du đã mười sáu tuổi rồi.
Cô trông rất chững chạc, rõ ràng bằng tuổi với Vu Tiểu Uyển, nhưng nhìn vào như lớn hơn mấy tuổi vậy.
“Chuyện gì vậy?” Vu Tiểu Uyển mỉm cười trả lời, cho dù là chuyện gì đi nữa, cô ấy vẫn rất bình thản, không lên không xuống.
Gia Cát Du Du thân thiết muốn khoác vào cánh tay Vu Tiểu Uyển, nhưng lại bị cô né ra một cách khéo léo.
“À, không có gì.” Gia Cát Du Du vẻ mặt ngại ngùng, nhưng vẫn mặc kệ và tiếp tục ghé sát vào nói: “Tiểu Uyên, cậu nghe gì chưa? Hoàng tử Duệ và hoàng tử Joel sắp chuyển đến đây học rồi. Nhiều năm rồi chưa gặp hoàng tử Duệ, không biết cậu ấy trở nên thế nào rồi há, nghe nói cậu ấy giống y chang Hạ Nhật Ninh, tổng tài của tập đoàn Hạ Thị.”
Vu Tiểu Uyển có chút thất thần.
Thẩm Duệ quay về rồi à? Khó trách mấy hôm này Thẩm Hà không đến lớp.
Ơ, Thẩm Duệ bây giờ mặt mũi thế nào?
Vu Tiểu Uyển tập trung suy nghĩ rất lâu, ấn tượng trong đầu, vẫn là cậu nhóc bé nhỏ đó, nhưng với gương mặt non trẻ thông minh lanh lợi.
Mười mấy năm không gặp, đoán chắc sẽ có nhiều sự thay đổi lắm nhỉ?
Còn hoàng tử Joel, cậu ấy cũng đến đây học à?
Tuy nước y và nước e không nằm kế nhau, nhưng hai người đều xuất thân từ hoàng tộc, nên giữa hai người cũng có nghe ngóng và giao lưu với nhau.
Chỉ là sau đó nghe nói hoàng tử Joel bận bịu học các môn, gần như trong tình trạng ẩn cư, rất ít liên lạc với thế giới bên ngoài.
Vu Tiểu Uyển cũng lâu rồi không gặp cậu ấy.
Lần này, bọn họ cùng nhau chuyển về đây, khó trách tất cả nữ sinh trong trường đều như phát điên lên.
Xem ra, học viên quý tộc Duệ Hà sắp tới, e là sẽ rất náo nhiệt, thị phi cũng sẽ bắt đầu có nhiều hơn nhỉ?
Vu Tiểu Uyển gượng cười, trả lời: “Vậy hả? Tốt quá rồi! Việc hai hoàng tử cùng chuyển đến, chắc cổ phiếu của học viện quý tộc Duệ Hà sẽ tăng lên liên tục.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK