201553.
Thẩm Lục thực sự không nghĩ nhiều, anh và Sở Nhã Quân là bạn bè, nên sẽ không quá gò bó mình, Sở Nhã Quân mời anh ngồi ghế nghỉ ngơi, anh liền ngồi lên ghế Sofa và tiện tay lật một cuốn tạp chí ra đọc.
Sở Nhã Quân tuy là một diễn viên nhỏ, nhưng cũng thường xuyên đặt mua và đọc một số tạp chí để kịp thời nắm rõ thông tin.
Còn không thì, cũng phải thể hiện ra hình dáng của một người có văn hoá, nếu không sao có thể ở trước mặt fan hâm mộ thể hiện vẻ thượng lưu được.
Cho nên, trong nhà Sở Nhã Quân thực sự để không ít các loại sách vở và tạp chí, để tiện ‘giết’ thời gian.
Thẩm Lục khi vừa nhìn vào thì đúng lúc lật tới một cuốn tạp chí nói về game, tức khắc nhìn và đọc say sưa.
Đọc say sưa như vậy, thời gian cũng thế mà trôi qua.
Thẩm Lục đang trong lúc say sưa đọc, thì cửa nhà truyền lên một âm thanh chìa khóa đang vặn mở.
Thẩm Lục ngẩng cao đầu thì thấy được một đàn ông tuổi cỡ bốn mươi từ bên ngoài bước vào.
Thẩm Lục chớp chớp mắt, chốc lát nghĩ đến tin đồn gần đây của Sở Nhã Quân, và đoán ra được thân phận của người đàn ông này.
Thẩm Lục trong lòng bỗng chốc không thoải mái.
Sở Nhã Quân kêu anh ấy qua đây ăn cơm, sao không nói cho anh ấy biết người đàn ông này cũng sẽ tới?
Anh ấy không hề sợ gặp người lạ, mà là như vậy quá đột ngột, anh ấy không có một chút chuẩn bị.
Tuy nhiên, không vui màng không vui, Thẩm Lục cũng không vì vậy mà oán giận Sở Nhã Quân.
Thẩm Lúc liền đứng dậy và vô cùng lịch thiệp gật đầu chào đối phương: “Chào ông, Tôi là Thẩm Lục.”
Trịnh thiếu gia bước vào cửa thì thấy được Thẩm Lục trong phòng khách, cảnh quan tươi đẹp, thực sự xinh đẹp tới nỗi không gì sánh được, còn đẹp hơn gấp ba lần trong tin đồn.
Có sắc đẹp khuynh thành như vậy không gia nhập làng giải trí thực sự rất đáng tiếc. Đôi mắt Trịnh Thiếu gia lóe lên một cái và biểu hiện vẻ kinh ngạc, lập tức chạy tới chỗ Thẩm Lục bắt tay: “Thì ra là Thẩm Tổng, thật là hân hạnh! Từ lâu đã nghe được tên của Thẩm tổng rồi, nhưng trước giờ chưa có cơ hội gặp mặt. Nếu không phải tình cờ, tôi cũng không biết Nhã Quân và Thẩm tổng là bạn bè! Lần này cũng là do tôi mặt dày, cầu xin Nhã Quân đồng ý, mời Thẩm tổng đến nhà làm khách. Mong Thẩm tổng thứ tội cho Nhã Quân, thực sự là do bản thân tôi vô cùng ngưỡng mộ Thẩm tổng ngài đây.”
Trịnh thiếu gia đã nói vậy rồi, Thẩm Lục cũng không thể nói gì thêm được?
Thẩm Lục đành cười gượng gạo nói rằng: “Trịnh thiếu gia quá lời rồi, Thẩm Lục vô cùng cảm kích.”
Nghe được lời nói của Thẩm Lục, Trịnh thiếu gia cười gian xảo, và tức khắc nhiệt tình kéo Thẩm Lục ngồi xuống: “Nào nào, ngồi xuống ngồi xuống, đừng có khách sáo quá. Cứ coi như đây là nhà của mình.”
Ngay tức thì, Sở Nhã Quân bưng một dĩa thức ăn từ nhà bếp bước ra.
Sở Nhã Quân nhìn thấy ánh mắt của Trịnh thiếu gia, liền biết được Trịnh thiếu gia đã để mắt tới Thẩm Lục.
Sở Nhã Quân cắn môi mình và không hề nhắc nhở Thẩm Lục, chỉ mỉm cười nói rằng: “Đợi thêm một chút nữa cơm canh sẽ mau chóng làm xong.”
Trịnh thiếu gia hài lòng gật đầu. Thẩm Lục không quen với việc xã giao với người trong làng giải trí, anh đang vắt óc suy nghĩ cách để tìm cách rời khỏi trước, ánh mắt Trịnh thiếu bỗng nhìn xuống cuốn tạp chí trên bàn, thấy được Thẩm Lục đang xem trang bìa game, bèn khẽ cười nói: “Nghe nói Thẩm tổng gần đây đang bận phát triển một game online mới? Tôi tuy không hiểu biết gì nhiều về thế giới game, nhưng tôi có mấy người bạn cũng có thể nói là cao thủ trong thế giới game. Nếu Thẩm tổng có nhu cầu gì thì cứ nói, xin đừng ngần ngại, nếu tôi có thể giúp được thì tôi nhất định sẽ giúp đỡ.”
Lời nói Trịnh thiếu gia tuy nghe rất thành khẩn, nhưng Thẩm Lục không hề coi trọng.
Giữa hai người vốn không giao tình gì, miễn cưỡng mà nói mối liên hệ chính giữa hai người chỉ có Sở Nhã Quân, mà Sở Nhã Quân lại không phải vợ chính thức của Trịnh thiếu gia, với danh phận xấu hổ như vậy, Thẩm Lục không thể mở miệng nói được.
Thẩm Lục chỉ đành mỉm cười trả lời: “Được, nếu tôi có nhu cầu, có lẽ tới lúc đó sẽ làm phiền Trịnh thiếu gia chỉ giáo đôi chút.”
Trịnh thiếu gia nhìn thấy Thẩm Lục từ lúc tới giờ cứ khách khí với mình, nên cũng không để ý, chỉ là mỉm cười không ngừng, ánh mắt ông ấy không chỉ nhìn chăm chú vào người Thẩm Lục, mà trò chuyện chủ đề khác với anh.
Có lẽ do Trịnh thiếu gia thực sự đã làm quen người trên thượng rồi, nên cũng giỏi việc kiểm soát chủ đề, miễn là Thẩm Lục không cảm thấy hứng thú với đề tài nào, ông ta cũng sẽ nói lướt, chuyên tập trung trao đổi chủ đề mà Thẩm Lục thính nghe.
Bằng cách này, một người có ý lấy lòng, một người vô ý bám theo, vì vậy cuộc nói chuyện cứ thế mà êm đềm trôi qua.
Một lát sau, Sở Nhã Quân đã làm bữa ăn xong thì kêu gọi cả hai đến ăn cơm.
Trịnh thiếu gia liền mời Thẩm Lục qua đó dùng bữa.
Ba người phân ghế khách-chủ ngồi xuống, Sở Nhã Quân hôm nay dường như có chút cẩn trọng, không giống với lúc trước, thường cười nói vui đùa với Thẩm Lục, mà hiện nay cứ cúi đầu ăn và nói ít đi.
Vẫn là Trịnh thiếu gia nói chuyện, Thẩm Lục lắng nghe.
Thẩm Lục ăn không nhiều, đúng giờ thì người liền đứng dậy và nói lời tạm biệt, Trịnh thiếu gia nhiệt tình dào dạt mời Thẩm Lục lần sau đến chơi tiếp. Thẩm Lục cũng chỉ mở miệng nhận lời qua loa, trong lòng lại không muốn trở lại chỗ này nữa. Sở Nhã Quân đích thân tiễn Thẩm Lục rời khỏi, sau khi ra khỏi khu dân cư, Sở Nhã Quân mới nói với Thẩm Lục: “Thẩm Lục, cho em xin lỗi, em cũng chỉ bị ép buộc thôi. Em cũng muốn báo cho anh biết trước, nhưng Trịnh thiếu gia ông ấy cứ ở bên cạnh em, em không dám. Trong làng giải trí, Trịnh thiếu gia là người có tiếng nói trong ngành, em không dám đắc tội. Nhưng mà, may thay anh không vào ngành giải trí, ông ta cũng không dám làm gì với anh.”
Nói xong, Sở Nhã Quân cảm thấy có chút chột dạ.
Thẩm Lục có vẻ như không thấy được tật giật mình của Sở Nhã Quân, chỉ gật đầu nói: “Anh biết, anh không có ý trách em. Chỉ là hai đứa cháu và em gái anh sắp sửa về nước rồi, anh trong thời gian này sẽ trở nên đặc biệt bận rộn. Đợi anh bận xong rồi, chúng ta sẽ đi ăn cơm chung, anh mời khách.”
Sở Nhã Quân nhìn thấy Thẩm Lục không trách cô, tức khắc cảm thấy nhẹ lòng.
Sở Nhã Quân nhìn căn phòng mình, cô biết rằng Trịnh thiếu gia lúc này nhất định đang đứng ở một góc nào nhìn chằm chằm cô, cho nên, cô chỉ nói rằng: “Thế được, anh lúc trở về nhớ cẩn thận một chút. Để bữa sau rảnh thì mới gặp mặt nhau.”
Thẩm Lục gật đầu và cũng không phí lời, phẩy tay tạm biệt sau đó lái xe rời khỏi.
Sở Nhã Quân mới bước vào trong phòng, thì thấy được Trịnh thiếu gia ngồi trên ghế sofa cười híp mắt nhìn về phía mình, Sở Nhã Quân gắng gượng nở một chút nụ cười hỏi: “Trịnh thiếu gia, sao ông lại nhìn tôi như vậy?”
“Thẩm Lục lúc nãy rất tốt.” Trịnh thiếu gia nở một nụ cười chứa đầy ý nghĩa sâu sắc, cũng không che giấu suy nghĩ và quan tâm của mình, mở miệng nói thẳng: “Tôi để mắt cậu ta rồi. Cô nghĩ ra cách nào mời cậu ta một lần nữa. Lần này, tôi phải có được cậu ta!”
Dây thần kinh trên nét mặt của Sở Nhã Quân bất giác nhảy lên một tí.
Sở Nhã Quân buột miệng thốt lên: “Trịnh thiếu gia, anh ấy không phải là người trong ngành, anh ấy không hiểu chuyện trong ngành chúng ta, xin ông hãy nương tay ạ, đừng…..”
“Nhã Quân.” Trịnh thiếu gia lạnh lùng cắt ngang lời của Sở Nhã Quân, nhẹ nhàng thốt lên lời đe dọa: “Lần này được đóng vai nữ chính có hài lòng không?”
Lời nói của Sở Nhã Quân tức khắc ngậm vào trong họng, không thể thốt ra một từ nào.
Đúng rồi, Trịnh thiếu gia là ai chứ?
Con mồi được để mắt sao có thể dễ dàng buông tha được? Nhưng cô có thực sự có thể vì tiền độ của mình, mà bán đứng bạn tốt của cô không?Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK