20729. “Cô có phải là người có tính cảnh giác rất cao? Hoặc là có chứng hoang tưởng?” Hàn Tắc Phương đột nhiên bật cười: “Nhìn cô với biểu cảm căng thẳng thế kia, tôi thật sự cảm thấy cô rất dễ thương!”
Thẩm Thất đưa tay sờ lấy má của mình, cúi đầu nói: “Xin lỗi, tôi không phải bị chứng hoang tưởng, tôi chỉ là cảm thấy, anh xuất hiện quá đột ngột.”
“Ừm, tôi có thể hiểu. Nếu như tôi đứng ở góc độ của cô, tôi cũng sẽ nghĩ như thế. Chuyện thường tình. Điều này không gì là không tốt cả. Chỉ là tôi không ngờ rằng, cô lại thẳng thắn mà hỏi ra câu hỏi này. Nhưng, tôi lại cảm thấy điều này không gì là xấu.” Hàn Tắc Phương chỉ lấy ngực mình nói: “Ít ra cô còn cho tôi cơ hội giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện. Xem, đây chính là tôi! Hàn Tắc Phương! Một người rõ ràng là công tử con nhà giàu, nhưng lại nghèo túng đến mức cả tiền rượu trong quán bar cũng không chi trả nổi. Không phải là tôi không biết tính toán, mà là do rượu của quán bar đó quá đắt đi! Một ly rượu, mấy triệu bạc! Trời ạ! Tôi thật sự chưa gặp qua việc chi tiêu nào mà đắt đến thế!”
Hàn Tắc Phương cạn lời mà lắc đầu: “Tôi ở bên chỗ tôi uống rượu, một ly rượu cũng chỉ mấy trăm ngàn. Nhưng tôi không nghĩ rằng, rượu của quán bar này lại mắc đến khó tin như thế! À, còn nữa, tôi nói lời giữ lời, tiền tôi mượn cô, tôi nhất định sẽ trả. Tất nhiên, cô có tư cách nghi ngờ khả năng hoàn trả của tôi.”
Hàn Tắc Phương cởi chiếc đồng hồ trên cổ tay ra, đặt lên bệ cửa, nói: “Trên người tôi tạm thời không gì đáng giá. Chiếc đồng hồ này tôi đã đeo ba năm, là hàng đặt chế, giá trị trăm triệu. Tạm thế chấp ở chỗ cô, chờ tôi trả tiền rồi, cô mới trả cho tôi.”
Ánh mắt Thẩm Thất lướt qua.
Kiểu đồng hồ này đúng là đồng hộ đặt chế, hơn nữa giá trị không nhỏ.
Giá trị của mhững viên đá pha lê trên đó hơn cả tiền rượu này.
Xem ra, Hàn Tắc Phương không có nói dối.
“Quan hệ giữa tôi và mẹ tôi xấu đến không cứu vãn được nữa, cha dượng, vốn dĩ không có nhiều tình cảm, cho nên, tôi bây giờ cũng xem như rất thảm. Sau đó tôi đi làm bên chi nhánh công ty, cũng không mấy ai biết thân phận của tôi, ngoài giám đốc chi nhánh công ty ra, ai cũng không biết. Tất nhiên, ông ta cũng không dám nói ra. Thế là tôi cứ ẩn mình trong những nhân viên bình thường, nhận đồng tiền lương ít ỏi, trải qua cuộc sống bình thường. Nên đi công tác thì đi công tác, nên phấn đấu thì phấn đấu, nên tăng ca thì tăng ca, nên tiết kiệm thì tiết kiệm. Thực ra, tôi cũng không cảm thấy như vậy có gì là không tốt. Nếu như không phải cô hỏi đến, tôi cũng không muốn nói với cô những chuyện này. Tôi nói với những người khác rằng tôi là con nhà bình thường, thu nhập ít ỏi, trên có người già dưới có trẻ nhỏ v.v...
“Nhưng cô khác với những người khác. Tôi xem cô như bạn bè mà đối đãi. Tôi không lừa cô, cũng không tính gạt cô. Chỉ là mãi không tìm được cơ hội nói với cô. Hơn nữa, cô cũng không cho tôi cơ hội nói!” Hàn Tắc Phương cười khổ: “Cô cái gì cũng không hỏi, thì liền cho tôi bản án tử hình, điều này không công bằng với tôi đúng không?”
Thẩm Thất không lên tiếng, sự cảnh giác dưới đáy mắt thực sự giảm đi rất nhiều.
“Nếu như cô không yên tâm, cô có thể đi mà điều tra! Số chứng minh nhân dân của tôi là xxxxxxxxxx, cô có thể đi điều tra tất cả. Tôi nghĩ, chỉ cần là cô muốn, không gì không điều tra ra được, đúng chứ?” Hàn Tắc Phương vô cùng bình thản nhìn Thẩm Thất: “Tôi cũng không ngại việc cô nghi ngờ tôi. Tôi chỉ mong rằng sau khi sự nghi ngờ mất đi, chúng ta có thể làm bạn.”
Thẩm Thất cúi mắt, nói: “Anh tại sao lại thích làm bạn với tôi như thế?”
“Bởi vì sự chân thành của cô đã đá dộng tôi.” Hàn Tắc Phương thành khẩn nói: “Hôm đó, cô chủ động đi đến trước mặt cô bé, vẽ cho cô bé, nói chuyện cùng cô bé. Cô cười dịu dàng thế kia, cũng như lúc nhỏ tôi nhìn thấy mẹ vậy. Năm đó, bà ấy cũng dịu dàng như thế. Nhưng sau này, người mẹ như thế không còn thấy nữa. Bà ấy trở thành một nữ cường nhân, trở thành vợ của người khác. Bỏ đi, không nói nữa. Đều đã qua rồi. Tôi cũng đã khôn lớn.”
Trong lòng Thẩm Thất liền bị lay động: “Xin lỗi.”
“Ừm, không cần xin lỗi. Tôi cho cô đặc quyền đó.” Hàn Tắc Phương đột nhiên bật cười.
Ánh mặt trời chiếu trên người anh ta, hàm răng tráng sáng, cần có thân thiện như hàng xóm bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Hình như giống như mấy thiếu niên non nớt mười sáu mười bảy tuổi vậy.
Lúc này đây, mẹ cô bé quay lại, thấy trong phòng chỉ còn Thẩm Thất và Hàn Tắc Phương, liền biết cô bé đi làm kiểm tra.
“Các cậu ngồi đi, tôi đi xem đứa nhỏ.” Mẹ cô bế đặt trái cây xuống, lo lắng mà chạy ra ngoài.
Có sự cắt ngang của bà ấy, Thẩm Thất cũng không tiện hỏi tiếp nữa.
Hàn Tắc Phương cũng như không có chuyện gì xảy ra vậy, bưng lấy rổ trái cây đưa cho Thẩm Thất, tùy ý mà lấy một trái cherry bỏ vào miệng: “Oa, ngọt quá!”
Thẩm Thất cũng lấy một trái, bỏ vào miệng, nhưng lại không ăn ra mùi vị gì.
Hình như, mỗi người đều có sự bất hạnh của mình.
Tại sao những người trên thế giưới này, muốn được hạnh phúc lại khó như thế chứ?
Trên đường phố, người qua kẻ lại, hình như ai cũng có câu truyện của mình.
Họ gắng gượng mà cười, che đậy sự bi thương trong lòng.
Không ai biết câu truyện của họ, không ai thấy được nước mắt của họ, không ai nghĩ qua muốn đi tìm hiểu vết thương của họ.
Tất cả mọi người đều đem mình bảo bọc rất tốt.
Mặt đau khổ tồi tệ nhất, được cất giấu sâu nhất tận tâm hồn.
Có lẽ Hàn Tắc Phương cũng thế chăng?
Dưới sự tỏa nắng sự thân thiện của anh ta, cũng cất giấu một trái tim nhạy cảm dễ thương tổn chăng.
Thẩm Thất vừa nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy chủ đề vừa rồi của mình có phần quá đáng.
Nhưng, mình chỉ là người bình thường, sao có thể không có lòng cảnh giác được?
Hàn Tắc Phương và Thẩm Thất không mở miệng nói chuyện nữa, hình như đều đang nghĩ đến tâm sự của mình.
Hàn Tắc Phương và Thẩm Thất sánh cai đứng bên cửa sổ, cứ thế mà nhìn đường phố bên ngoài.
Hình như đều đang nghĩ đến tâm sự của mình.
Hàn Tắc Phương khẽ quay đầu nhìn Thẩm Thất.
Mặt nghiêng của Thẩm Thất rất đẹp.
Gen của Thẩm gia, không ai là không đẹp cả.
Chỉ là bởi vì Thẩm Lục và Hạ Nhật Ninh quá rực rỡ đi, cho nên mới khiến cho nét đẹp của Thẩm Thất, bị vùi lắp mất.
Giờ phút này, không ai áp chế cái đẹp của cô ấy, Thẩm Thất bây giờ, cứ như một viên ngọc lấp lánh không chút tì vết, sáng sủa cao quý.
Hàn Tắc Phương thu lại ý cười nơi khóe miệng, ánh mắt trở nên sau xa.
Thẩm Thất? Hơ. Thật sự là một người phụ nữ thú vị.
Nhạy cảm nhưng lại lương thiện quá mức.
Lúc này, Tiểu Hạ cùng mẹ cô bé đẩy cô bé trở về.
Thẩm Thất và Hàn Tắc Phương cùng quay người lại, thấy tâm trạng của cô bé có vẻ không tốt lắm, không kiềm được nhìn Tiểu Hạ.
Tiểu Hạ than nhẹ khẽ lắc đầu.
Thẩm Thất liền biết, kết quả kiểm tra, sợ là không khả quan cho lắm.
Mẹ cô bé đã trải qua những quá nhiều đã kích trông gai, do đó không có quá đau buồn, chỉ là dịu dàng nói với cô bé: “Baby nên kiên cường, chúng ta nhất định sẽ khỏe lại! Con xem, nhiều người quan tâm con như thế!”
“Nhưng, mẹ, lần này sau khi tóc con cạo lần nữa, có phải là không mọc lại nữa không?” cô bé nhìn Thẩm Thất, ngưỡng mộ không gì bằng.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK