Mục lục
Lấy nhầm tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

20532.
Thẩm Thất hơi chu môi: “Không đoán!”

Hạ Nhật Ninh nâng tay điểm lên chóp mũi Thẩm Thất: “Thật bướng bỉnh! Được rồi, anh nói thật! Thực ra lúc đó anh cũng rất bất ngờ. Trước khi ấy anh vẫn luôn cho rằng, kết hôn với anh là Thẩm Ân Ân. Nếu sớm biết em chính là vợ anh, anh tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ em!”

Thẩm Thất cười ha ha: “Nhưng khi anh gặp em, vẻ mặt của anh cũng có bất ngờ đâu!”

“Vì anh là người bĩnh tĩnh!” Hạ Nhật Ninh trả lời đầy đắc ý: “Có phải chồng em siêu lắm không?”

“Làm màu!” Thẩm Thất liếc hắn cháy mắt: “Không ổn không ổn, em vẫn rất căng thẳng! Lần trước về nhà trong tình huống mơ mơ hồ hồ, không cảm thấy gì cả. Nhưng bây giờ, em đã nhớ hết mọi chuyện rồi. Giờ trở về nhà, thật sự có cảm giác gần quê bồi hồi. Anh nói xem, em không dẫn theo Tiểu Duệ và Tiểu Hà về, liệu bà nội có mất vui không?”

“Không đâu. Không bao lâu nữa, Tiểu Duệ và Tiểu Hà cũng trở về rồi!” Hạ Nhật Ninh tiếp thêm sức mạnh cho Thẩm Thất: “Bốn năm trước bà nội thích em như thế, hiện tại sẽ càng yêu thích em hơn! Bởi vậy, bà sẽ không bao giờ trách cứ em!”

Trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau thì xe đã đi tới nhà lớn của Hạ gia.

Vừa bước xuống xe, cảm giác quen thuộc đã ập tới.

Thẩm Thất nhìn thấy Hòa quản gia ở phía xa, hốc mắt liền trở nên ướt át: “Thật xin lỗi, cháu về trễ rồi.”

Hòa quản gia cười rất ngọt ngào: “Không trễ, tất thảy đều không trễ. Tối nay ở lại chứ?”

Thẩm Thất gắng sức gật đầu: “Vâng ạ!”

Hòa quản gia cười càng thêm vui vẻ.

Cháu người này ấy mà, tuổi tác đã cao, nhưng càng ngày càng giống đứa trẻ. Điều người ấy cần nhất không phải vàng bạc không phải địa vị, mà là bầu bạn.

Chuyện này Thẩm Thất làm rất tốt.

Vốn dĩ còn có tiệc rượu buổi tối cho lễ khai mạc, nhưng sau khi Thẩm Thất thực hiện xong các công việc theo thủ tục thì đã bỏ lại tiệc rượu, trở về nhà ăn bữa cơm và nói chuyện phiếm cùng Hạ lão phu nhân.

Tấm lòng hiếu thảo của cô, Hòa quản gia đều nhìn thấy được.

Hạ Nhật Ninh ngậm cười nhìn Thẩm Thất, nói với Hòa quản gia: “Tiểu Thất mang trà mới tới cho bà nội.”

Hòa quản gia vội vàng nhận lấy, cười nói: “Lão phu nhân mà biết được đây là do mợ chủ mang về, nhất định mấy ngày tới chỉ uống cái này thôi!”

Ba người cùng cười rộ lên.

Vừa mới đi tới trước biệt thự của Hạ lão phu nhân, quả nhiên thấy bà đã đứng đợi từ xa.

“Bà nội!” Thẩm Thất lên tiếng chào Hạ lão phu nhân vô cùng nhanh nhẹn: “Cháu dâu của bà trở về rồi!”

Hạ lão phu nhân nghe thấy câu nói này, trong thoáng chốc, giọt nước mắt già nua không nhịn được muốn trào ra.

Thẩm Thất ba chân bốn cẳng chạy nhanh tới trước mắt lão phu nhân, ôm lấy bà: “Bà nội, cháu trở về rồi!”

Hạ lão phu nhân vỗ lên lưng Thẩm Thất: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi! Cuối cùng cháu cũng đã về!”

“Bà nội, cháu xin lỗi. Tiểu Thất làm cho bà phải nhọc lòng rồi!” Thẩm Thất nói trong ánh mắt rưng rưng.

“Không khóc không khóc!” Hạ lão phu nhân đứng thẳng người, thay Thẩm Thất lau đi những giọt lệ bên khóe mắt: “Đây là chuyện tốt, không được khóc! Khi nào chắt trai, chắt gái của bà trở về đây thì gia đình chúng ta thật sự được đoàn tụ rồi!”

Thẩm Thất ra sức gật đầu.

Hòa quản gia cười, lau đi những giọt nước mắt, nói rằng: “Lão phu nhân, đừng đứng nữa, nhanh vào trong nói chuyện đi! Ở bên ngoài lạnh lắm.”

Lúc này Hạ lão phu nhân mới nắm tay Thẩm Thất bước vào phòng đầy vui vẻ: “Năm nay bà đã tám mươi tư tuổi rồi, không biết có thể sống bao lâu nữa. Mong ước lớn nhất đời này của bà là nhìn thấy gia đình chúng ta ở bên nhau hòa thuận mĩ mãn.”

“Bà nội, nhất định bà sẽ sống lâu trăm tuổi! Tiểu Duệ và Tiểu Hà cũng sẽ trở về, cháu còn phải nhờ bà giúp cháu dạy dỗ hai nhóc quỷ này nữa! Nhất là Tiểu Hà, nó là con gái, việc chỉ bảo con bé vẫn phải trông cậy vào bà rồi! Bà nội, bà đừng ghét bỏ Tiểu Hà nghịch ngợm quá rồi không để ý tới con bé nhé!” Thẩm Thất cười nói.

Hạ lão phu nhân cười tới mức không khép được miệng: “Ôi chao ôi chao, Hạ gia của chúng ta cuối cùng cũng có bé gái rồi! Tiểu Thất, cháu là người có công của Hạ gia chúng ta đấy!”

Hòa quản gia ở bên cạnh bổ sung thêm: “Cả Thẩm gia nữa!”

“Đúng đúng đúng! Cháu là người có công lớn cho hai nhà Hạ gia và Thẩm gia! Tiểu Hà ở Thẩm gia cũng là cục cưng bảo bối nhỉ?” Hạ lão phu nhân hỏi.

Thẩm Thất nghe tới mà nhức đầu: “Bà đừng nhắc nữa! Quả thực, từ bà ngoại tới mẹ cháu, các cậu các mợ, rồi tới cả mấy người anh họ đã chiều hư Tiểu Hà rồi!”

“Phải chiều, phải chiều chứ! Đời thứ tư của Thẩm gia và Hạ gia, chỉ có một bé gái này thôi, nhất định phải yêu thương nó!” Hạ lão phu nhân nói đầy thỏa mãn: “Nhà chúng ta, còn cưng chiều nó hơn!”

Thẩm Thất lo lắng một hồi.

Tiêu rồi, lại có thêm một người nuông chiều Tiểu Hà rồi.

Người có thể quản lý được quỷ nhỏ này mau tới đi!

Chẳng mấy chốc đồ ăn đã được mang lên, Hạ lão phu nhân gắp thức ăn cho Thẩm Thất không ngừng: “Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút, bồi dưỡng cơ thể mập hơn một chút, lại sinh thêm đứa nữa. Cháu đừng chỉ thấy bà nội tuổi tác cao, dù cháu có sinh bao nhiêu đứa bà nội cũng giúp cháu trông trẻ!”

Cần cổ Thẩm Thất ửng hồng: “Bà nội!”

Hạ lão phu nhân cười phá lên đầy vui vẻ: “Ôi chao ôi chao, Tiểu Thất nhà chúng ta thẹn thùng kìa!”

Người trong nhà lập tức cùng nhau bật cười.

Khi Thẩm Thất không ở đây, rất ít khi Hạ lão phu nhân cười vui vẻ như vậy.

Nhưng Thẩm Thất vừa về, Hạ lão phu nhân không sao nén được vui vẻ, không sao nén được hạnh phúc.

Hạ Nhật Ninh nhìn Thẩm Thất dỗ bà nội hài lòng vui vẻ, đôi mắt phượng đã ôn nhu như nước.

Trong lúc gia đình bọn họ hòa thuận vui vẻ thì Lưu Nghĩa đã thật sự sắm vai bạn gái của Phạm Thành, Phạm Ly tham dự buổi tiệc tối.

Đây là lần đầu tiên Lưu Nghĩa đi giày cao gót, tuy rằng cô vẫn mặc quần trông rất mạnh mẽ, nhưng đã lộ rõ dáng vẻ con gái rồi.

Kiểu tóc ngắn gọn gàng là tác phẩm của S.A, mắt đánh màu nâu trầm, đôi môi hồng nhạt, lớp trang điểm khiến cho khuôn mặt của cô thêm phần sắc sảo.

Khi Lưu Nghĩa xuất hiện trước mặt Phạm Thành Phạm Ly, Phạm Thành Phạm Ly đồng thời ngạc nhiên kêu lên: “Ồ, Tiểu Nghĩa, không ngờ em lại xinh đẹp thế này! Đêm nay lời to rồi!”

Lưu Nghĩa xấu hổ nhìn bọn họ: “Em xin lỗi, em vẫn không quen mặc váy. Nhưng dù sao em cũng tham dự với tư cách là bạn gái, bởi vậy em mới trang điểm thế này. Đây là người của công ty Tiểu Thất thiết kế cho em.”

“Tuyệt vời!” Phạm Thành, Phạm Ly đồng thời giơ ngón cái lên cười tít mắt: “Tạo hình này thực sự rất phù hợp với em!”

Lưu Nghĩa cười cười: “Cảm ơn, các anh không dẫn theo bạn gái khác mà dẫn theo em tới, tấm lòng này em xin nhận.”

Phạm Thành đi tới kéo Lưu Nghĩa đứng cạnh, nói: “Đều là người mình, nói những lời khách sáo vậy làm gì? Còn nói thế nữa, bọn anh sẽ giận đó!”

“Đúng đấy đúng đấy!” Phạm Ly xoay một vòng quanh Lưu Nghĩa: “Dáng vẻ xinh đẹp này của em là lần đầu tiên anh nhìn thấy đó! Phỏng chừng Nhất Phi sẽ ghen tị bọn anh tới chết luôn! Ha ha ha!”

Ba người đang nói chuyện thì một chiếc xe dừng ở cửa.

Ba người đồng thời quay lại nhìn qua.

Vừa hay, người tới chẳng phải ai khác, chính là Văn Nhất Phi.

Văn Nhất Phi vừa xuống xe, tầm mắt trong nháy mắt bị Lưu Nghĩa đứng bên Phạm Thành, Phạm Ly thu hút.

Rõ ràng Văn Nhất Phi đã bị sửng sốt một phen.

Kia, người kia là Tiểu Nghĩa?

Thì ra cô ấy còn có một mặt nữ tính như vậy?

Hôm nay Lưu Nghĩa mặc một chiếc quần dài thời trang may gọn theo thân màu xanh da trời, kết hợp với kiểu áo cut-out tôn dáng người, khoe đôi chân dài thẳng tắp và vòng eo nhỏ nhắn tinh tế của cô.

Đừng nói là đàn ông, dù phụ nữ đi ngang qua cũng không nhịn được mà nhìn cô ấy nhiều thêm một chút.

Thật khiến cho người ta hâm mộ!

Đôi chân dài kia, không phải cứ tiền là có được đâu!

Đường cong cơ thể cân xứng kia, không phải cứ phẫu thuật thẩm mĩ là tạo ra được đâu!

Phần bụng rắn chắc hoàn mỹ như ẩn như hiện.

Quả thực làm người ta chảy nước miếng!

Má ơi! Dáng người đẹp như vậy, phối với khuôn mặt anh tuấn, chớp mắt khuynh đảo một vùng nha!

Vào giây phút đôi mắt đào hoa của Văn Nhất Phi nhìn thấy Lưu Nghĩa, hắn chẳng còn nhìn thấy một ai khác nữa.

Cứ như vậy đôi mắt nhìn chằm chằm dính chặt vào Lưu Nghĩa.

Hắn bước lên theo bản năng, muốn đi kéo tay Lưu Nghĩa.

Nhưng vào lúc hắn vươn tay ra, vẫn chưa kịp kéo Lưu Nghĩa thì đã bị một bàn tay nhỏ nhắn tinh tế bắt lấy, bên tai truyền đến giọng nói của Phùng Khả Hân: “Nhất Phi, em tự xuống xe là được rồi, anh không cần đỡ em đâu.”

Lúc này Văn Nhất Phi mới hoàn hồn, nhớ tới hôm nay hắn là đi cùng Phùng Khả Hân.

“A, Phạm Thành, Phạm Ly, Lưu tiểu thư, trùng hợp quá!” Phùng Khả Hân thuận thế lập tức khoác cánh tay của Văn Nhất Phi, miệng cười duyên dáng: “Nghe nói buổi tiệc tối nay rất náo nhiệt, chút nữa chúng ta uống một ly chứ?”

Phạm Thành, Phạm Ly cùng nhìn Văn Nhất Phi, lắc đầu không biết làm sao, nói với Phùng Khả Hân: “Được, chúng tôi đi vào trước.”

Phạm Thành nói với Lưu Nghĩa: “Nào, em là bạn gái của bọn anh, khoác tay của bọn anh đi!”

Cánh tay của Phạm Ly cũng đưa tay hướng về phía Lưu Nghĩa, lập trường đứng về phía Lưu Nghĩa mà không cần nói một lời.

Đáy lòng Lưu Nghĩa ấm áp.

Phải biết rằng, Phạm Thành, Phạm Ly là anh em từ nhỏ lớn lên bên nhau của Văn Nhất Phi!

Nhưng ở việc này, bọn họ đều đứng về phía mình không một điều kiện. Phần tình nghĩa ấy, thật sự rất, rất nặng.

Lưu Nghĩa khoác lên cánh tay hai anh em họ rất khí phách. Ba người cười cười nói nói bước vào bên trong.

Văn Nhất Phi đứng tại chỗ, cứ vậy nhìn theo bóng lưng Lưu Nghĩa.

Giây phút này, trong lòng anh vô cùng mất mát.

Vì sao, anh em của anh đều không hiểu cho anh.

Giữa anh và Phùng Khả Hân thật sự chỉ là bạn bè mà!

Anh ta chỉ không đành lòng để Phùng Khả Hân phải khóc thôi, chẳng lẽ điều này cũng sai sao?

Phùng Khả Hân nhìn thấy Văn Nhất Phi nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lưu Nghĩa, trong đáy mắt cô lộ một ý cười đắc ý, khóe miệng nhếch lên đầy xấu xa. Nhưng rồi, cô ta lại khôi phục như bình thường, dùng vẻ mặt trong sáng ngây thơ nhìn Văn Nhất Phi nói: “Nhất Phi, có phải bọn họ đã hiểu lầm rồi không? Có cần em tới giải thích một chút không? Anh chỉ vì bảo vệ em mới làm bạn trai của em thôi!”

“Không cần.” Văn Nhất Phi khẽ cắn môi, vẫn còn làm vẻ đàn ông: “Loại chuyện này không cần giải thích. Chúng ta đi thôi.”

Phùng Khả Hân nghe thấy Văn Nhất Phi nói như vậy, vẻ đắc ý trong mắt không sao giấu được nữa.

Đi vào hội trường, không ít người đi tới chào hỏi Phạm Thành Phạm Ly. Lưu Nghĩa cũng rất biết điều, chủ động cầm một chén rượu đi tới bên cạnh xem náo nhiệt.

Văn Nhất Phi dẫn theo Phùng Khả Hân vào trong, cũng được không ít người vây quanh.

Mọi người đều đang thầm đoán mối quan hệ giữa Văn Nhất Phi và Phùng Khả Hân.

Phải biết rằng, trước đây hai người bọn họ chưa từng công khai xuất hiện.

Danh tiếng của Phùng Khả Hân ở nơi này vô cùng nổi.

Dù Phùng Mạn Luân tính kế với Phùng Khả Hân, nhưng đây là một chuyệt tuyệt đối bí mật.

Ngày hôm đó chỉ có vài người biết được việc này, đều không ai nói ra ngoài.

Bởi vậy, Phùng Khả Hân vẫn có thể đại diện cho nhà họ Phùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK