20566.“Tuần sau đi.” Lưu Vân để lại câu nói này: “Để tên nhóc đó chờ đợi thử xem!”
Vừa dứt lời, thì Lưu Vân đã gác máy.
Lưu Nghĩa cầm lấy điện thoại ngơ ngác, Thẩm Thất hỏi cô: “Ba nuôi chừng nào tới vậy?”
“Tuần sau.” Lưu Nghĩa đột nhiên ném điện thoại xuống đất như bị lửa đốt vậy, cô trừng mắt ra nói: “Nghe có vẻ ý của ba tớ là sẽ đến cho Văn Nhất Phi một bài học! Anh ấy ốm yếu như vậy, có thể bị ba tớ hạ nốc ao trong một cú đấm! Nên làm sao đây?”
Thẩm Thất cắn chặt môi suy nghĩ nói: “Hay là, để họ không gặp nhau được đi? Đuổi Văn Nhất Phi đi khỏi đây mấy ngày rồi tính tiếp!”
“Không được, diệt cỏ phải diệt tận gốc.” Lưu Nghĩa sầu não nói: “Ba tớ cũng thật là, nhúng tay vào làm chi chứ? Việc của tớ đâu cần ông ấy phải nhúng tay vào đâu!”
Thẩm Thất cũng rất đau đầu.
Lúc này, Thẩm Duệ đột nhiên mở miệng nói: Mẹ nuôi, người ông ngoại nuôi sợ nhất là ai vậy?”
Câu nói này của Thẩm Duệ đã nhắc nhở cho Thẩm Thất và Lưu Nghĩa!
Đúng rồi!
Ông ấy sợ nhất là Từ Vân Khê mà!
Lưu Nghĩa ôm lấy Thẩm Duệ, hun mạnh một cái lên má: “Con trai ngoan, con giỏi quá! Mẹ nuôi thương con nhất!”
Lưu Nghĩa nhặt điện thoại trên đất lên, nhanh chóng gọi cho Từ Vân Khê: “Mẹ! Mấy ngày sau ba con sẽ đến đây, còn nói sẽ cho Văn Nhất Phi một trận nữa.”
Quả nhiên, Từ Vân Khê liền nổi giận đùng đùng phía bên kia điện thoại: “Cái gì? Cho cái đầu ông ta! Đứa con gái yêu của mẹ cuối cùng cũng có người chịu lấy, ông ta còn đi phá hoại nó làm chi? Ông già chết tiệt này, để xem mẹ trừng trị ông ta như thế nào! Mẹ sẽ qua đó ngay!”
Từ Vân Khê vừa gác máy, thì Thẩm Thất và Lưu Nghĩa đã vỗ tay nhau cùng ăn mừng!
Có Từ Vân Khê ở đây, thì Lưu Vân dù không vừa ý cũng phải hài lòng!
Đây gọi là tương sinh tương khắc, vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Lưu Nghĩa nằm xuống ghế sô-pha nói: “Nhưng mà Tiểu Thất, tớ còn chưa kịp cảm ơn cậu nữa.”
“Cám ơn gì chứ?” Thẩm Thất ngờ nghệch nhìn cô ấy.
“Đương nhiên là cám ơn cậu trong thời gian này, cứ cố gắng làm dịu cho mối quan hệ của tớ và ba tớ rồi! Nếu không có cậu, thì hai người chúng tớ không biết sẽ cãi nhau đến khi nào đây! Nhưng mà, trong thời gian này tớ cũng hiểu được. Việc của ba mẹ tớ, tớ cũng sẽ không nhúng tay vào nữa, tùy họ muốn làm sao thì làm.” Lưu Nghĩa bất lực nói: “Những việc như vậy, dù tớ có sốt ruột cũng không có ích gì cả.”
“Thôi đi.” Thẩm Thất trợn mắt nhìn cô ấy: “Nếu tớ mặc kệ hai người, thì chắc chắn hai người sẽ cãi nhau ầm ĩ, làm phiền đến người khác nữa.”
Một lúc sau, chợt có người gõ cửa.
Lưu Nghĩa đi mở cửa, thì ra là Tiểu Xuân đang đứng bên ngoài.
“Sao anh lại đến đây?” Lưu Nghĩa bất chợt hỏi.
Tiểu Xuân mỉm cười trả lời: “Tổng tài ra lệnh cho tôi mang đồ qua đây.”
Lưu Nghĩa cúi đầu nhìn xuống, hay lắm, toàn bộ đều là đồ ăn cả!
Lưu Nghĩa lại bất chợt mỉa mai: “Trời ơi, có người lại lo lắng chúng ta bên này không có miếng ăn, nên mới cố tình đem đồ ăn tới đây mà.”
Tiểu Xuân cười đau khổ: “Cô đừng chê cười tổng tài của chúng tôi nữa, những thứ này đều được hái trực tiếp từ nhà lớn của Hạ Gia, là chút lòng thành của lão phu nhân.”
Nghe vậy Lưu Nghĩa mới nghiêm túc nói: “Nếu là tấm lòng của lão phu nhân, thì mời anh đem vào!”
Lưu Nghĩa mở cửa ra cho Tiểu Xuân, Tiểu Xuân bèn nhanh chóng khiêng từng rổ trái cây tươi ngon vào trong.
Thẩm Thất bất chợt hiếu kỳ hỏi: “Sao lại đem đến nhiều thế này?”
Tiểu Xuân tươi cười trả lời: “Thiếu phu nhân, đây là do lão phu nhân đích thân gặt hái. Bà nói bọn trẻ đang phát triển, nên phải cung cấp dinh dưỡng cho tốt. Những thứ này đều do lão phu nhân đích thân trồng trọt, nuôi dưỡng bằng tâm huyết của mình. Tuy không đáng giá nhiều tiền, nhưng đều là tấm lòng của bà.”
Thẩm Thất lập tức nói: “Bà nội cũng thật là, lớn tuổi rồi mà còn làm những việc này, để cho người hầu làm là được rồi mà. Phiền anh quay về nói với bà nội một tiếng, xin bà đừng như vậy nữa! Với lại, bọn trẻ còn nhỏ, ăn không được nhiều, nên cũng không cần phải đem quá nhiều tới như vậy.”
Tiểu Xuân mỉm cười nói: “Tổng tài nói, tối nay sẽ qua đây ăn tối muộn một chút.”
Thẩm Thất cảm thấy vui trong lòng: “Tôi biết rồi.”
Sau khi Tiểu Xuân rời khỏi, thì Thẩm Hà đã chạy đến, ngước mặt lên nói: “Mami, chú đó là ai vậy?”
“Chú ấy tên là Tiểu Xuân. Là trợ lý hàng đầu của Chú Hạ của con.” Thẩm Thất giải thích.
Thẩm Hà nhìn Thẩm Thất với ánh mắt tràn đầy ẩn ý: “Mami, có phải mẹ đã sớm quen nhau với ‘Thà phụ thiên hạ không phụ nàng’ rồi không?”
Trái tim Thẩm Thất đập mạnh, đôi tai ửng đỏ lên: “Không không có.”
“Vậy sao?” Thẩm Hà nhìn cô ấy với một ánh mắt nghi ngờ: “Nhưng tại sao con vừa nhắc đến chú ấy, thì hình như mẹ lại rất vui?”
Tim Thẩm Thất càng đập nhanh hơn nữa.
Trời ơi, có đứa con gái có trực giác nhạy cảm, rốt cuộc là tốt hay xấu vậy?
Thẩm Hà lại nói: “Nhưng mà, con vẫn hài lòng với lựa chọn của Mami! Trước mắt thì, bây giờ chỉ có khuôn mặt bảnh bao của chú ấy là có thể sánh ngang với cậu của con! Chú ấy làm cha dượng của con, thì theo tình hình trước mặt, là hoàn toàn đủ tư cách! Bạn Thẩm Thất à, bạn phải cố lên nha!”
Thẩm Thất cảm thấy bất lực hoàn toàn khi nghe thấy Thẩm Hà nói như vậy.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt thì đã tới ngày hẹn gặp mặt tuần sau.
Văn Nhất Phi rất căng thẳng, vô cùng căng thẳng.
Lần trước anh ấy đã từng gặp qua Lưu Vân, nhưng với một thân phận hoàn toàn khác, nên tâm trạng cũng khác theo.
Nhưng lần này anh gặp ông ấy với tư cách là con rể tương lai!
Chẳng lẽ có thể không căng thẳng sao?
Văn Nhất Phi căng thẳng thì Lưu Nghĩa cũng căng thẳng theo.
Cô ấy dễ dàng đáp lại tình cảm của Văn Nhất Phi như vậy sao?
Không phải cô ấy nên thử thách anh ấy nhiều hơn nữa sao?
Hừ, hình như có chút không nỡ rồi.
Trong khoảng khắc Văn Nhất Phi thổ lộ và thề trước mặt các khán giả trên toàn quốc, thì Lưu Nghĩa đã biết rằng trái tim của mình đã hoàn toàn thuộc về Văn Nhất Phi rồi.
Vả lại trong khoảng thời gian gần đây, biểu hiện của Văn Nhất Phi cũng không tồi.
Sau đó Phùng Khả Hân lại liên lạc với Văn Nhất Phi thêm mấy lần nữa, nhưng Văn Nhất Phi đều chỉ phái trợ lý qua đó, còn anh thì đã không gặp qua Phùng Khả Hân nữa rồi.
Hành động vạch rõ giới hạn này của anh, cuối cùng cũng khiến Lưu Nghĩa hài lòng.
Cho nên, cô cũng đã mặc nhận về mối quan hệ của hai người.
Hôm nay cô ấy dẫn anh ấy đi gặp ba của mình, có thể xem là đã chính thức xác nhận mối quan hệ của họ rồi.
Bởi vì Văn Nhất Phi quá căng thẳng, nên, Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh cũng đi theo.
Hừ, đương nhiên rồi, Hạ Nhật Ninh sẽ không nói rằng mình tới xem trò cười của anh ấy đâu.
Thẩm Thất chỉ sợ hai người đánh nhau, nên mới không yên tâm và đi theo.
Mọi người hẹn gặp nhau tại căn biệt thự của Thẩm Thất và Lưu Nghĩa.
Cũng là vì muốn khống chế cho tốt cuộc gặp mặt thôi.
Lỡ như đánh nhau thật, thì nên làm sao đây?
Thẩm Thất thật lo lắng về tính cách nóng nảy của Lưu Vân!
Lưu Nghĩa ở nhà cứ không ngừng nhắc nhở Lưu Vân trước: “Ba, ba có thể đừng hung dữ như vậy được không? Đừng nói là anh ấy, dù cho là người qua đường cũng sẽ bị ba làm cho sợ chết khiếp!”
Lưu Vân nhíu mày nói: “Sao chứ? Bây giờ tên tiểu tử đó chưa được sự đồng ý của ba, thì đã bắt cóc con đi mất rồi, nên ba cũng không thể hỏi thăm thử sao?”
Lưu Nghĩa cũng bắt đầu nóng lên: “Ba, con cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi! Ba đừng xem con là đứa con nít có được không?”
“Mới hai mươi mấy tuổi mà đã cảm thấy đủ lông đủ cánh rồi sao?” Lưu Vân cũng nâng giọng lên.
Nhìn thấy đôi cha con này đang hầm hực với nhau, Thẩm Thất nhanh chóng đứng ra hòa giải: “Tiểu Nghĩa, cậu nói ít lại đi, ba nuôi cũng là muốn tốt cho cậu thôi!”
Sau đó, Thẩm Thất lại đi an ủi Lưu Vân: “Ba nuôi à! Ba đã hứa với con như thế nào? Có phải ba lại quên nữa rồi có phải không? Ba hãy suy nghĩ kỹ đi, nếu ba thật sự chia cắt họ, thì với tính cách của Tiểu Nghĩa, rất khó có thể tìm được một tên dễ ăn hiếp như vậy được nữa. Vả lại, nhà họ Văn là gia tộc gì chứ? Ba cứ làm khó anh ấy, thì chẳng lẽ ba không sợ sau này người nhà họ Văn sẽ lấy chuyện này ra làm khó Tiểu Nghĩa hay sao? Rốt cuộc ba muốn tốt cho Tiểu Nghĩa, hay là muốn làm khó cho đứa con gái của mình đây?”
“Đúng đó!” Lưu Nghĩa cùng bù thêm một câu.
Lưu Vân vẫn còn đang nhíu mày lên.
Thẩm Thất thấy vậy liền nói tiếp: “Trừ phi ba định suốt đời này sẽ không gả con gái nữa! Thì ba cứ xem như con chưa từng nói gì cả đi!”
Lưu Vân nghe thấy Thẩm Thất nói như vậy, mới từ tốn nói: “Ba cũng chỉ là không muốn tên tiểu tử đó có được Tiểu Nghĩa một cách dễ dàng như vậy thôi! Đàn ông mà, những thứ có được quá dễ dàng, thì sẽ không biết trân trọng đâu!”
“Ba nuôi, còn có chúng con ở đây mà! Chúng con sẽ giúp ba canh chừng anh ấy! Nếu Văn Nhất Phi dám không trân trọng, thì người đầu tiên không tha thứ cho anh ta sẽ là con!” Thẩm Thất nhanh chóng nói: “Bây giờ chắc Văn Nhất Phi căng thẳng lắm rồi. Nếu ba còn làm anh ấy sợ nữa, lỡ như nói sai điều gì, thì sẽ không tốt đâu!”
Lưu Nghĩa ôm lấy khủy tay đứng một bên giận dỗi.
Có một người ba không nói lý lẽ như vậy, thật là tức chết đi được!
Hèn gì mẹ ly hôn với ông ấy!
Hèn gì mẹ cứ nói ông ấy là người thô lỗ, không biết linh hoạt gì cả!
Nhưng mà, không phải mẹ nói hôm nay sẽ qua đây sao?
Sao còn chưa tới nữa?
Lưu Nghĩa nâng cao cổ tay lên để xem giờ.
Còn nửa tiếng nữa thì sẽ đến giờ hẹn, chắc bọn họ đang trên đường đến đây rồi.
Lúc này Văn Nhất Phi đang rất căng thẳng, không ngừng hỏi Hạ Nhật Ninh: “Hôm nay trông tôi như thế nào?”
“Không có vấn đề gì cả.” Hạ Nhật Ninh trả lời.
“Tôi nói thật đó! Không có vấn để gì thật sao?” Văn Nhất Phi nâng giọng nói: “Liệu ba của Tiểu Nghĩa sẽ thích tôi không?”
“Ồ, chắc vậy.” Hạ Nhật Ninh cứ cúi đầu xuống trả lời.
Văn Nhất Phi sắp tức giận đến khóc mất rồi!
Tại sao mình lại lựa chọn Hạ Nhật Ninh đi ra mắt phụ huynh với mình chứ?
Nếu biết trước hắn không tin được như vậy, thì chi bằng kêu Phạm Thành Phạm Ly tốt hơn!
Hạ Nhật Ninh vẫn thản nhiên xem những tin tình báo bí mật của Tiểu Đông gửi đến, Văn Nhất Phi thấy vậy bèn hung dữ nói: “Nè nè nè, anh có thể xem trọng hơn được không? Anh không thấy tôi đang rất căng thẳng sao?”
“Tôi không cần phải căng thẳng!” Hạ Nhật Ninh liếc anh ta một cái: “Chỉ là ra mắt phụ huynh thôi mà, anh đúng là!”
Văn Nhất Phi chợt bực mình nói: “Nè nè nè, anh đừng dối lòng mình nữa! Anh cũng phải đi thỉnh tội Thẩm Gia ở Đông Bắc đó! Tôi không tin đến lúc đó anh vẫn không hề căng thẳng! Tôi nói cho anh biết, nếu lần này anh không giúp tôi, đến khi anh phải tới đó để thỉnh tội, thì tôi cũng sẽ mặc kệ anh!”
Hạ Nhật Ninh cuối cùng cũng bất lực bỏ chiếc ipad trong tay xuống, nhíu mày nhìn Văn Nhất Phi nói: “Nhưng căng thẳng thì giúp ích được gì nào? Nếu không có ích thì tại sao lại còn phải căng thẳng nữa chứ? Đến lúc đó nhất định tôi cũng sẽ căng thẳng, nhưng dù căng thẳng như thế nào thì cũng phải đối diện với nó mà, chẳng lẽ không phải sao? Bên đó đã có Tiểu Thất giúp đỡ anh rồi, cho nên, anh hãy yên tâm đi!”
“Cũng đúng, có Tiểu Thất ở đây, chắc sẽ không có vấn đề gì!” Văn Nhất Phi lập tức thở dài một hơi: “Trời ơi, nhưng tôi vẫn căng thẳng, nên làm sao bây giờ?”
Hạ Nhật Ninh đúng là bó tay thật rồi!
Dù cho Văn Nhất Phi có căng thẳng như thế nào, thì cuối cùng họ cũng đã đến nơi.
Hạ Nhật Ninh vừa đẩy cửa ra, bèn nói với Văn Nhất Phi: “Văn đại thiếu gia đang căng thẳng kia, mời anh xuống xe.”
Sắc mặt Văn Nhất Phi xanh lại: “Hả? Đã tới rồi sao?”
Hạ Nhật Ninh chợt lắc đầu, mở cửa ra trước, sau đó bấm chuông gọi cửa.
Hừ, không biết Tiểu Thất tiến hành ra sao rồi?Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK