Mục lục
Lấy nhầm tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

201396.
Woaa, có giáo viên dạy tại nhà nữa sao!

Những bạn xung quanh đều bất chợt la lên.

Tuy những bạn ở đó, không ít người có giáo viên dạy thêm ở nhà, nhưng bọn họ đều biết rằng, học ở nhà hoàn toàn khác với học ở trường!

Hạ Thẩm Châu khẽ ho một tiếng, mở miệng có ý che giấu nói: “Mọi người không cần phải hiếu kỳ như vậy, chúng tớ đều là học thêm bình thường thôi. Ờ… nếu phải giải thích, thì giáo viên dạy thêm của nhà tớ đều là người nước ngoài, thì chắc mọi người cũng hiểu được rồi chứ? A há há há há, đúng, đơn giản như vậy đó.”

Nét mặt của những người khác đều kinh ngạc vô cùng.

Hèn gì ngoại ngữ của họ lại giỏi như vậy.

Thì ra giáo viên dạy thêm đều là người nước ngoài cả!

Đúng rồi, bạn bè của họ - Farina, cũng là người nước ngoài mà!

Cho nên chuyện này không có gì kỳ lạ hết!

Những người khác sau khi đã có được câu trả lời của mình, thì mới chịu giải tán.

Ngu Vũ Mặc nhìn Hạ Thẩm Châu với ánh mắt sáng trưng: “Nếu ngoại ngữ của cậu tốt như vậy, thì cậu có thể xem giùm tớ những chỗ này làm có đúng không có được không?”

Bởi vì môn tiếp theo là môn tiếng Anh, cho nên mọi người mới để ý đến trình độ ngoại ngữ của những bạn chuyển trường này.

Hạ Thẩm Châu tươi cười trả lời: “Đương nhiên không có vấn đề rồi, chúng ta là bạn cùng bàn mà!”

Ngu Vũ Mặc cũng không khách sáo với Hạ Thẩm Châu nữa, cô mang bài tập của mình qua, đưa cho Hạ Thẩm Châu xem với tâm trạng lo lắng.

Hạ Thẩm Châu thò tay kéo lại gần, nhìn sơ qua một cái nói: “Trên cơ bản thì không có vấn đề. Nhưng mà, ngữ pháp này của cậu có chút vấn đề. Người nước Mỹ thật sự, sẽ không nói như vậy.

Vừa nói, Hạ Thẩm Châu vừa cầm viết lên, khoanh chỗ sai trong ngữ pháp của Ngu Vũ Mặc lại, sau đó viết lên đó phiên bản chính xác của mình.

Những chữ viết bằng tiếng Anh của Hạ Thẩm Châu, quả thật là đẹp đến nỗi không bút mực nào tả xiết được.

Ánh mắt của Ngu Vũ Mặc nhìn Hạ Thẩm Châu, quả thật là như đang nhìn một vị thần vậy.

Hạ Thẩm Châu nhìn thấy Ngu Vũ Mặc không lên tiếng, anh ngước đầu lên, thì đã nhìn thấy đôi mắt phát sáng của Ngu Vũ Mặc.

“Nè nè nè.” Hạ Thẩm Châu giơ tay quơ qua quơ lại trước mặt Ngu Vũ Mặc nói: “Sao cậu lại nhìn tớ? Nhìn bài tập chứ! Tớ giải thích lại cho cậu nghe! Cậu nhìn nè, thứ tự ngữ pháp ở đây cũng không đúng lắm, phải là như vậy…”

Vừa dứt lời, thì Hạ Thẩm Châu liền dùng tiếng Anh đọc lại thêm một lần nữa.

Nghe giọng phát âm chuẩn đến từng chi tiết của Hạ Thẩm Châu, quả thật là hay đến nỗi làm say đắm lòng người.

Những bạn học xung quanh cũng dựng đôi tai của mình lên nghe.

Trời ơi, tiêu chuẩn cao như vậy, còn cần phải học bổ túc sao?

Nè nè nè nè, mấy người này đến để đả kích bọn tui hay sao?

Nhưng không thể không thừa nhận, làm bạn học với những người như vậy, đúng là rất bổ ích!

Một lát sau, giáo viên tiếng Anh cũng đã tới lớp.

Tiết tiếng Anh này, quả thật là .. thê thảm mà!

Tiếng Anh thời trung học phổ thông, thật sự cũng không phức tạp lắm.

Bởi vì còn chưa phải thi những bằng cấp cao, cho nên không cần phải học nhiều từ vựng như vậy.

Cũng vì vậy, cho nên rất thoải mái khi học môn này.

Nhất là những đứa học sinh chuyển trường, quả thật là thoải mái quá rồi.

Nguyên một tiết học, bọn họ toàn dùng vốn tiếng anh lưu loát của mình để giao lưu với giáo viên, mọi từ ngữ đều được thốt ra rất rõ ràng và mạch lạc, quả thật khiến những bạn học khác ngưỡng mộ chết đi được.

Cho nên nguyên một tiết học, cũng không hề có chút khó khăn nào!

Khi hết tiết, thì những bạn học cùng lớp sắp nổi điên hết cả!

Họ rất muốn được dính chặt trên người những người đó, để luyện tập tiếng Anh với họ.

Nhưng mà, tiết thể dục cũng đến rồi, cho nên tất cả mọi người đều phải ra ngoài tập luyện.

Cho nên, những bạn cùng lớp đều truyền tai cho toàn bộ học sinh trong trường biết hết về những thần tích của những bạn chuyển trường này.

Bây giờ toàn trường đều biết, những đứa chuyển trường ở lớp 10A trường Nhị Trung đúng là kỳ tích!

Không những có tài, mà còn có sắc nữa!

Những người này không là nam thần, thì thử hỏi ai là nam thần nữa chứ?

Cho nên, những người này, suốt nửa ngày trời, chợt được vinh hạnh được ghi tên lên bảng nam thần mới của Nhị Trung.

Còn Đặng Khắc Kỳ vốn là nam thần cũ, đã bị người khác quên mất tiêu ở góc xó nào đó rồi!

Trong giờ học thể dục, Đặng Khắc Kỳ nghe thấy những lời đồn đại của người khác, quả thật là tức đến ói máu!

Càng ngày anh ta càng cảm thấy Hạ Thẩm Châu chướng mắt, cứ luôn miệng nói phải cho anh một bài học!

Nhưng hai người này không cùng một cấp bậc, nên cho bài học như thế nào dây?

Đặng Khắc Kỳ nhìn thấy một đám người cứ đi theo những đứa lớp 10A đi tới sân tập thể dục, họ đang chuẩn bị những động tác khởi động, thì hắn đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, đôi mắt cứ xoay láo liên.

Đặng Khắc Kỳ lập tức kêu những bạn nam trong lớp mình, đi chơi bóng rổ ở khu vực xung quanh lớp A.

Bởi vì còn trong mùa hè, nên hoạt động của mọi người đều được sắp xếp một cách tùy ý, trường học cũng chưa sắp xếp những môn thể dục cho mọi người.

Cho nên, mọi người đều có thể chọn những môn mà mình thích.

Ví dụ như chạy chậm, đánh cầu lông, đá cầu hoặc đánh bóng rổ, đá banh hoặc những môn khác.

Thẩm Mạch thích đá cầu, cho nên kéo theo mấy cô gái trong lớp cùng chơi đá cầu.

Mọi người vốn dĩ đều thích những cô gái xinh đẹp, cộng thêm tính cách của Thẩm Mạch rất tốt, không kiêu ngạo, rõ ràng có sắc đẹp của một nữ thần, nhưng lại có trái tim ngây thơ như cô gái hàng xóm nhà kế bên.

Điều này hoàn toàn khác với những cô gái yêu kiều diễm lệ bên ngoài.

Cho nên các cô gái trong lớp cũng nhanh chóng chấp nhận cô gái có nụ cười rất ngọt ngào khi cười này.

Một cô gái trong đó, kéo tay của Thẩm Mạch lại, do dự hỏi: “Thẩm Mạch, tớ cứ cảm thấy cậu rất quen! Cứ cảm thấy đã từng gặp qua cậu ở đâu rồi.”

Thẩm Mạch chợt mở to mắt ra: “Không phải chứ? Chắc không thể nào đâu! Đây là lần đầu tiên chúng tớ tới Nhị Trung mà!”

“Nhưng tại sao tớ cứ cảm thấy cậu trông rất giống một ngôi sao trong phim điện ảnh chứ?” Cô gái đó cứ lẩm bẩm nói: “Đúng là cảm thấy giống mà!”

Thẩm Mạch lè lưỡi ra, không dám giải thích nữa.

Hạ Thẩm Châu đang cùng những đứa con trai khác chơi bóng rổ đường phố.

Bóng rổ đường phố bắt nguồn từ công viên Locker Park ở khu Harlem, thuộc thành phố New York - thánh địa bóng rổ của Mỹ. Kỹ thuật chuyền bóng điệu nghệ, những động tác chuyền bóng và ném bóng đầy sức tưởng tượng phong phú, dung hoà chung với âm nhạc Hip Hop mạnh mẽ, khiến bóng rổ đường phố trở thành một màn trình diễn bóng rổ rất đã mắt và đầy sức giải trí. Là một môn thể thao thời trang, nó đòi hỏi phong cách, sự tự do và tính sáng tạo. Thử thách với giới hạn của bóng rổ, thể hiện tài năng của mình, khiến bóng rổ đường phố đại diện cho sự theo đuổi vô bờ bến với kỹ thuật và biểu diễn của bóng rổ . Nó diễn đạt hết văn hóa mở rộng, tự do, tính sáng tạo vv... thuần khiết nhất của nước Mỹ. Bây giờ ở trong nước, ít nhất có mấy triệu thanh thiếu niên đang tham gia, còn người xem thì không cách nào đếm xuể được.

Những đứa con trai trong trường Nhị Trung cũng rất thích môn thể thao này.

Nhìn thấy biểu hiện trong lớp học của Hạ Thẩm Châu, mấy người con trai đó rất mong muốn được so tài về môn bóng rổ đường phố với Hạ Thẩm Châu.

Hạ Thẩm Châu đồng ý ngay.

Anh cởi áo khoác ra, làm nhăn hết áo bên trong, vuốt mái tóc ngắn lên, lập tức một cậu con trai sáng lạng lại dứt khoát bất kể hình tượng của mình đã xuất hiện.

Nguyên cái sân trường chợt la ồ lên, không ít người đều chạy tới xem anh và những bạn học của mình biểu diễn.

Đặng Khắc Kỳ nhìn thấy Hạ Thẩm Châu chỉ mới thu hút sự chú ý của nửa sân thể dục thôi, nhưng Ngu Vũ Mặc đã bỏ luôn môn nhảy dây của mình, chạy tới đó xem rồi.

Đặng Khắc Kỳ tức đến nỗi chóp mũi sắp thở ra khói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK