Mục lục
Lấy nhầm tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

201559.
Nhìn thấy hai người Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đã từng lãng quên đối phương mà vẫn có thể quay về bên nhau, Sùng Minh cảm thấy số phận thật biết trêu người.

Vì sao bọn họ có thể ở bên nhau, còn hắn và Thẩm Lục lại không thể?

Sùng Minh rất không phục.

Sau đó lại xảy ra rất nhiều chuyện, lúc Sùng Minh cho rằng có thể lay động trái tim của Thẩm Lục thì Thẩm Lục lại nói với hắn, hai người đừng ở bên nhau nữa, chia tay thôi.

Con tim đầy hân hoan của Sùng Minh lập tức bị hắt cho một chậu nước lạnh. Tất cả tình yêu, tất cả lòng kiên trì, tất cả nỗ lực của hắn đều tan thành mây khói.

Giây phút đó Sùng Minh thật sự muốn giết Thẩm Lục.

Nhưng đến thời khắc cuối cùng, hắn lại tha cho Thẩm Lục.

Hắn không nỡ, thật lòng không nỡ.

Mãi đến lúc này, Sùng Minh mới hiểu, thế nào gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Gặp phải khắc tinh của cuộc đời, đúng là không thể phản kháng được.

Không, là không nỡ phản kháng.

Hắn thà cả đời không gặp lại người đàn ông này cũng không nỡ giết Thẩm Lục.

Hắn thà cả đời chỉ nghe được tin tức của Thẩm Lục cũng không nỡ giết Thẩm Lục.

Thẩm Lục, cậu thắng rồi!

Tôi đã thua dưới tay cậu.

Sùng Minh cảm thấy toàn bộ thế giới của mình ầm ập sụp đổ.

Hắn cho rằng, hắn không thể xoay chuyển tình thế nữa.

Nhưng bàn tay của số phận lại kỳ diệu như vậy, không, phải nói sao mà nực cười như vậy, quanh đi quẩn lại, số phận lại cho hắn một cơ hội nữa.

Một gã đàn ông không biết xấu hổ, lại nhằm vào Thẩm Lục mà bắt cóc Thẩm Hà để uy hiếp Thẩm Lục.

Thẩm Lục đã đi, đồng thời nói với Sùng Minh, chỉ cần hắn có thể bảo vệ Thẩm Hà thì hắn sẽ đồng ý qua lại.

Nghe thấy lời này, Sùng Minh sắp điên mất!

Thật sao? Đúng là như vậy sao?

Hắn thật sự có cơ hội rồi ư?

Chính bởi vì câu nói này của Thẩm Lục, Sùng Minh bất chấp mọi thứ lao vào hang ổ bọn bắt cóc, đỡ được Thẩm Hà đang rơi từ trên cao xuống, ôm nó nhảy xuống dòng sông đang chảy xiết.

Có lẽ bản thân Sùng Minh cũng không ngờ, vì chuyện này mà hắn và con nhóc tinh ranh Thẩm Hà lại kết thành tình hữu nghị cách mạng.

Sùng Minh bắt đầu chính thức chấp nhận người nhà Thẩm Thất.

Con nhóc tinh ranh Thẩm Hà kia luôn miệng gọi hắn là mợ.

Hừ, tưởng hắn không hiểu sao? Chỉ có phụ nữ mới được gọi là mợ!

Nhưng, có vẻ hắn không quá bài xích danh xưng này.

Chỉ cần có thể ở bên Thẩm Lục, mợ thì mợ!

Dù sao đó cũng là người một nhà.

Thẩm Hà cũng đã chấp nhận hắn rồi, hắn còn sợ cái gì?

Vì thế Sùng Minh hí hửng làm mợ.

Sau khi cứu Thẩm Hà về, Thẩm Lục vẫn không hé răng nửa lời, lòng Sùng Minh có hút chán chường.

Thẩm Lục sẽ không lật lọng không chịu thừa nhận chứ?

Nhưng Thẩm Lục đã cho hắn một niềm vui bất ngờ.

Thẩm Lục dùng một nụ hôn để nói lên tất cả.

Lúc đầu Sùng Minh có chút sững sờ, hắn không ngờ Thẩm Lục lại chủ động như vậy, quyết đoán như vậy.

Nhưng ngay sau đó, Sùng Minh lấy lại quyền chủ động, dùng hành động để nói cho Thẩm Lục biết hắn chân thành đến nhường nào.

Sau khi hai người quyết định ở bên nhau, dường như nhà họ Thẩm cũng không phản đối, chuyện này khiến hai người thầm thở phào.

Sự thừa nhận của nhà họ Thẩm khiến Sùng Minh hết sức vui vẻ.

Chuyện này khiến một người chưa từng cảm nhận được hạnh phúc gia đình như hắn, lần đầu tiên cảm nhẫn được cái gọi là sự ấm cúng của một mái nhà.

Ngày lại ngày trôi qua, Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đã kết hôn lại, hơn nữa còn sắp đón chào một thành viên mới.

Sùng Minh thấy Thẩm Lục thỉnh thoảng để lộ ánh mắt ngưỡng mộ thì cõi lòng hắn rất đau đớn.

Thẩm Lục muốn làm ba sao?

Nhưng hắn không thể sinh con...

Sùng Minh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nghĩ ra một cách, đó là nhờ người mang thai hộ.

Sùng Minh trù tính rất lâu, cuối cùng chọn một nữ tù rất thích hợp mang thai.

Chỉ cần nữ tù này sinh con xong, hắn lập tức cho cô ta rời khỏi thế giới này.

Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ người nào có thể liên lụy đến Thẩm Lục và đứa trẻ, cũng tuyệt đối không cho phép bất cứ nhân tố không thể khống chế tồn tại.

Cuối cùng, đến cuối năm, hắn và Thẩm Lục đã có hai đứa trẻ.

Một đứa tên Thẩm Viễn, một đứa tên Thẩm Mạch.

Một nam, một nữ.

Hai đứa quả thực là báu vật trong lòng Thẩm Lục.

Mỗi ngày có thời gian rảnh rỗi, chuyện hắn thích làm nhất chính là kèm cặp con, dạy hai đứa học nói, dạy hai đứa viết chữ.

Còn phương diện võ thuật thì giao cho Sùng Minh, Sùng Minh phụ trách rèn luyện thân thể cho bọn trẻ.

Có lẽ vì di truyền nên tính cách của Thẩm Viễn rất bạo lực, rất thích đánh lộn, hơn nữa còn ra tay rất ác.

Mỗi lần gây họa, Thẩm Lục vừa mới dạy dỗ một bài học, thì Sùng Minh lại khen ngợi hết lời. Cứ như vậy, Thẩm Viễn càng trở nên ngang ngược hơn.

Về sau, Thẩm Lục thực sự hết cách, đành nhờ Thẩm Hà giúp hắn dạy dỗ một phen.

Khỏi phải nói, có chị đại Thẩm Hà ở đây, đám em út đều vô cùng ngoan ngoãn, không có đứa nào dám chống đối Thẩm Hà.

Dưới sự trừng trị cứng rắn của Thẩm Hà, lúc này Thẩm Viễn mới ngoan ngoãn hơn, bắt chước Hạ Nhật Ninh, trở thành một nhóc con bụng dạ đen tối.

Thẩm Mạch thì tốt hơn.

Ngoan ngoãn nghe lời, lại thông minh lanh lợi, suốt ngày bám theo Thẩm Hà, làm một fan hâm mộ của Thẩm Hà.

Có hai đứa trẻ, cuộc sống của Thẩm Lục và Sùng Minh cũng dần trở nên ổn định.

Sau này bọn trẻ đều lớn cả, cuối cùng hai người có thể rũ bỏ gánh nặng cuộc sống, chu du khắp thế giới, tận hưởng cuộc sống tốt đẹp thuộc về hai người.

Bây giờ Thẩm Lục cũng trở thành danh nhân vô cùng nổi tiếng trên thế giới, Sùng Minh cũng dần cảm thấy mối nguy hiểm đang rình rập.

Sùng Minh cảm thấy, từ khi bọn trẻ trưởng thành, dường như hắn cũng thảnh thơi hơn. Vì vậy, bây giờ Thẩm Lục càng ngày càng xuất sắc, còn hắn thì lại bắt đầu lên cân.

Không được, tuyệt đối không thể để chuyện đáng sợ này xảy ra!

Hắn phải giảm cân!

Thế là, người đàn ông gần năm mươi tuổi Sùng Minh bắt đầu điên cuồng vận động giảm cân.

Thế là, đám thuộc hạ của Sùng Minh đều bị hắn kéo đi tập luyện cùng, cứ như vậy, trong nhà chỗ nào cũng vang lên tiếng kêu la thảm thiết.

Tuy Sùng Minh đã gần năm mươi tuổi nhưng sức lực không hề suy giảm một chút nào.

Bất luận là vật nhau hay đọ súng, hắn vẫn mạnh bạo khiến người khác phải khóc thét như trước kia.

Thẩm Lục thấy vậy thì cười thầm trong lòng.

Đến tối, Thẩm Lục đích thân vào bếp, nấu cả bàn thức ăn.

Sùng Minh nhất quyết không chịu ăn, nói phải giảm cân.

Lúc này Thẩm Lục mới buồn bã nói: “Tuy em ủng hộ anh giảm cân duy trì vóc dáng, nhưng đối với em mà nói, anh khỏe mạnh mới là chuyện quan trọng. Hồi còn trẻ, không biết giữ gìn thân thể, bây giờ cũng rất khó chăm sóc, về sau già rồi, ai chăm sóc em đây? Thể chất của em vẫn luôn không được như anh, em vẫn trông chờ anh đẩy xe lăn cho em, đưa em đi ngắm hoàng hôn đó. Nếu sức khỏe của anh suy giảm...”

Không đợi Thẩm Lục nói xong, Sùng Minh đã nhanh chóng cầm đũa: “Anh ăn, anh ăn!”

Thẩm Lục cười dịu dàng. Hắn biết chiêu này nhất định có tác dụng mà.

Thẩm Lục gắp thức ăn cho Sùng Minh, cười nói: “Sùng Minh, em đã từng nói với anh, người em yêu nhất trên đời, ngoài Tiểu Thất ra thì chính là anh chưa?”

Sùng Minh sững sờ, đôi mắt lập tức trở nên sâu lắng: “Em có thể nói thêm vài lần được không?”

“Ừm, được.” Thẩm Lục nghe lời, ánh mắt sâu hút nhìn Sùng Minh: “Em yêu anh.”

“Anh cũng yêu em.” Sùng Minh cười gian xảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK