201158.
Chờ Eddie bước đến, tiểu thư Hasen lập tức tỏ ra dịu dàng đáng yêu nhìn cậu: “Eddie, làm sao đây? Đó là quả cầu bằng lông mà em thích nhất! Là phiên bản giới hạn trên thế giới đấy!”
Eddie không vui chút nào!
Rơi mất đồ ở nhà cậu, đây là chuyện gì chứ?
Ý nói rằng người giúp việc nhà cậu không thật thà à?
Hay là bảo khách mời của cậu cũng không đứng đắn.
Cho dù là ý nào thì Eddie cũng không vui!
Cậu nói chuyện bằng vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Không phải chỉ là một quả cầu bằng lông thôi à! Sau này tôi sẽ đền cho cô mấy cái!”
“Nhưng quả cầu bằng lông của em là phiên bản giới hạn, bên trên còn có cả chữ ký của ngôi sao nổi tiếng JK nữa! Đây không phải là thứ có thể mua được bằng tiền! Em thực sự rất thích!” Tiểu thư Hasen khóc nức nở, cô ta tỏ ra uất ức.
Mấy người xung quanh đều đang xì xào bàn tán.
Thẩm Hà vừa định nói thì Vu Tiểu Uyển lén lút kéo cô bé lại, không để cho cô bé nói.
Thẩm Hà há miệng nhưng không hề lên tiếng.
“Mất đồ là giả, kiếm chuyện mới là thật.” Vu Tiểu Uyển thấp giọng nói với Thẩm Hà: “Cậu ấy à, ngày nào cũng ở trong nhà, được người bảo vệ nên không biết chuyện lòng người hiểm ác. Cô tiểu thư Hasen này không hề có thái độ tốt đẹp gì với cậu đâu.”
“Tại sao thế?” Thẩm Hà hỏi bằng vẻ mặt khó hiểu: “Tớ có trêu ghẹo gì đến cô ấy đâu!”
“Chắc là vì... anh ấy đấy.” Vu Tiểu Uyển đánh mắt về phía Eddie rồi thấp giọng giải thích: “Yêu nhưng không được đáp lại nên tìm tất cả mọi cách, do dù là gây tổn hại đến bản thân cũng muốn giành được sự chú ý và thương hại từ đối phương.”
Thẩm Hà nhìn theo tầm mắt của Vu Tiểu Uyển, cô bé nhìn thấy Eddie đang đứng cau mày trước mặt tiểu thư Hasen.
Thẩm Hà kinh ngạc: “Vì anh ta ư? Đúng là thú vị! Sao cô ấy lại có thái độ không tốt với tớ? Nếu như thế thì người đó phải là cậu mới đúng chứ! Ơ, có phải tớ đã nói gì sai rồi không?”
Vu Tiểu Uyển không nhịn được nên lập tức mỉm cười: “Đúng, đúng, trên lý thuyết thì đúng là cô ta nên ghen ghét với tớ. Nhưng cô ta không phải kẻ ngốc! Hôm nay, Eddie chưa đứng trước mặt tớ một lần nào nhưng đã đến bên cậu hai mươi ba lần, lại gần tiếp chuyện với người khác khoảng ba đến bốn lần, vì vậy, cậu đã hiểu ra chưa?”
“Tớ hiểu ra cái gì chứ! Tớ chẳng hiểu gì cả!” EQ của Thẩm Hà đúng là sao chép y nguyên EQ của ba cô bé! May mà EQ của Thẩm Duệ rất cao, nếu không thì... thực sự hết nói nổi!
Vu Tiểu Uyển không nhịn nổi nữa, cô bé muốn giơ tay đỡ lấy trán. Tiểu Hà, đến lúc nào thì EQ của cậu mới bắt kịp IQ của cậu đây! Tại sao cậu có thể nhìn thấu chuyện của người khác mà đến lượt cậu thì lại như rơi vào vũng bùn thế này!
Thẩm Hà vẫn đang lẩm bẩm: “Cậu là vị hôn thê của Eddie mà! Cô ấy phải tỏ thái độ thù địch với cậu mới đúng chứ! Tớ hoàn toàn vô tội mà!”
Haizzz... chuyện này là thế nào chứ...
Vu Tiểu Uyển dứt khoát không giải thích nữa, cô bé kéo Thẩm Hà sang một bên.
Nếu như Hasen dám đổ tội lên đầu Thẩm Hà thì coi như cô bé tcậug!
Quả nhiên, thấy Vu Tiểu Uyển kéo Thẩm Hà đi, Hasen không nói tiếng nào mà lại chĩa mũi dao về phía cô gái có không có quan hệ tốt đẹp gì với cô ta.
Hasen chỉ tay vào nữ sinh tết tóc đuôi sam rồi nói với Eddie: “Lúc nãy, em thấy cô ta ngồi ở chỗ mà em ngồi lúc nãy.”
Gương mặt của nữ sinh tóc đuôi sam hiện lên vẻ không thể tin nổi: “Này, cô nói năng cho tử tế! Cô nghĩ tôi không mua nổi một quả cầu lông phiên bản giới hạn ư? Cô thấy nhà chúng tôi nghèo hơn nhà Hasen bọn cô à? Cô có tin tôi sé bảo ba tôi thu mua cổ phiếu của nhà cô ngay bây giờ không?”
“Em không có ý này. Em chỉ nói rằng cô ấy đã ngồi vào chỗ này... “ Biểu cảm trên gương mặt của tiểu thư Hasen càng thêm oan ức.
Từ nhỏ đến lớn, Eddie đã tiếp xúc với hàng tá phụ nữ, cậu hoàn toàn hiểu rõ vẻ mặt này của Hasen, mất đồ là giả, muốn được chú ý mới là thật?
Nếu như không phải Thẩm Hà đang ở đây, cậu sẽ không thèm để ý đến cô ta!
Nhưng Eddie không muốn để lại ấn tượng xấu với Thẩm Hà, cậu chỉ có thể cau mày nói: “Có lẽ nó chỉ rơi ở một góc khuất nào đó. Lát nữa tìm thấy, tôi sẽ đưa qua cho cô. Nếu như thực sự không tìm được, tôi sẽ mua một cái mới hoàn toàn để đền cho cô.”
Nghe được câu này của Eddie, cuối cùng tiểu thư Hasen cũng dừng lại.
Eddie lười để ý đến cô ta nên quay người gọi những người khác ra ngoài chơi.
Rất nhiều người bên ngoài đã bắt đầu chơi các trò chơi rồi, tiếng trầm trồ vang lên hết lần này đến lần khác.
Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển cũng chạy đến xem những người khác chơi đùa, người thua sẽ phải cởi quần áo rồi bơi một vòng quanh bể bơi sau đó mới được đi lên.
Tiếp theo đó, liên tục có người thua, liên tục có người nhảy xuống, bọt nước văng lên tung tóe làm cho những người trên bờ hét lên, đúng là náo nhiệt vô cùng.
Hasen định đi theo ra ngoài nhưng lại bị cô gái mà cô ta đã vu cáo lúc nãy ngăn cản, cô gái bực bội nhìn Hasen: “Cô muốn làm cho Eddie để ý đến cô thì cũng không cần phải làm tôi mất mặt chứ? Tôi là con nợ của cô à?”
Con ngươi của Hasen đảo một vòng, cô ta vội vàng tỏ ra oan ức: “Cô hiểu nhầm rồi! Lúc nãy tôi làm như thế là vì bất đắc dĩ mà thôi!”
“Ồ? Vậy cô nói xem, để tôi xem cô sẽ thêu dệt ra lý do gì nào!” Đối phương không không hề mắc bẫy cô ta.
“Là, là… là thế này!” Hasen liếc mắt nhìn Thẩm Hà đang ở bên ngoài, cô ta quyết định ném ngọn lửa này lên người Thẩm Hà, cô ta tỏ ra oan ức: “Thực ra, tôi biết ai là người vừa ngồi vào chỗ của tôi, ngoài cô ra còn có Hạ Thẩm Hà. Tôi cũng biết, chắc là cô sẽ không cần thứ đồ này của tôi, cô sẽ không làm việc này, nếu như cô có thích thì cô cũng sẽ mở miệng nói với tôi. Chứ cô sẽ không lén lút trộm cắp như thế!”
Đối phương lập tức vòng tay nhìn Hasen: “Ý cô là, người cô nghi ngờ là Hạ Thẩm Hà?”
“Tôi biết Hạ Thẩm Hà rất thích ngôi sao này, cô ta thích quả cầu bằng lông này cũng không phải là chuyện bất ngờ! Dù sao, đây cũng là phiên bản giới hạn có chữ ký. Đây không phải thứ mà có tiền là mua được, trước đây, vì ngôi sao này dùng sân bãi của nhà tôi nên mới cho tôi phiên bản giới hạn có chữ ký này. Quả cầu này chỉ được bán ra bên ngoài có mấy cái, sau đó thì ngừng sản xuất, vì vậy cô ta thích cũng không có gì là lạ.” Hasen ra vẻ tủi thân: “Tôi không thể chỉ đích danh Hạ Thẩm Hà nên chỉ có thể... Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu! Thế này đi, lát nữa tôi sẽ tặng cho cô một món trang sức phiên bản giới hạn để đền bù, được không? Dù sao, chúng ta đều là người một nước, còn cô ta... “
Lời nói của Hasen mang theo ý tứ sâu xa, cô ta ngừng lại một chút.
Quả nhiên, cơn tức giận của cô gái này đã bị khơi lên.
“Tôi không cố ý đổ lỗi cho cô đâu. Thực ra, lúc nãy tôi muốn nhắm vào Hạ Thẩm Hà, nhưng, cô ta vừa nhìn tôi một cái là tôi đã không có gan làm chuyện đó nữa.” Hasen lau nước mắt rồi nói: “Lúc nãy cô cũng nghe thấy rồi đấy, công chúa điện hạ luôn mỉa mai tôi, không cho tôi nhằm vào Hạ Thẩm Hà. Tôi còn có thể có cách gì khác nữa chứ?”
Cô gái kia lập tức cười lạnh: “Ha ha, công chúa điện hạ! Nhà chúng tôi cũng đã liên hôn với công chúa điện hạ, hơn nữa, bà nội nhà tôi còn là cô của công chúa Ina đấy! Cô sợ cô ta nhưng tôi thì không! Đi nào, để tôi đi hỏi cô ta!”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK