Mục lục
Lấy nhầm tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

201344.
Không chờ Thẩm Duệ mở miệng, Thẩm Tùng Tý liền nịnh bợ mà từ tay Cung Tử Á nhận lấy áo khoác, trùm lên người Thẩm Hà: “Chị, mặc thêm một chút!”

Nhìn Thẩm Tùng Tý xua nịnh như thế, cả đám người có mặt lại một tràng cười.

Thẩm Hà cũng nhịn lấy ý cười, để Thẩm Tùng Tý trùm áo cho cô ấy, nói: “Tùng Tý à!”

“Dạ dạ. Chị cứ dặn dò!” ánh mắt Thẩm Tùng Tý nhấp nháy mà nhìn Thẩm Hà: “Người có gì xin cứ nói!”

“Tên nhóc nhà em trước giờ vô sự hiến ân cần, phi gian tắc đạo! Nói đi, có chuyện gì muốn xin chị?” Thẩm Hà cứ thế nửa cười nửa không ngước đầu mà nhìn Thẩm Tùng Tý.

Thẩm Tùng Tý liền gượng, liền có cảm giác bị lộ tẩy, đúng thật là không sướng chút nào!

“Chị, anh, chị dâu...” Thẩm Tùng Tý từng người một mà kêu.

Thẩm Hà hứng thú ngập tràn mà nhìn cậu ta.

Thẩm Duệ gật đầu, cũng là nửa cười nửa không mà nhìn Thẩm Tùng Tý.

Vu Tiểu Uyển với nụ cười trên mặt mà gật đầu.

Thẩm Tùng Tý xoa xoa tay nói: “Nếu đã là quốc vương người ta đãi khách, thế thì em không đi nữa? Em đi cùng với vệ sĩ là được!”

“Có phải lại làm biếng?” Thẩm Hà mới không nghe lời nói càn của cậu ta, liền nhéo lấy tai Thẩm Tùng Tý: “Mẹ của em dặn em như thế nào? Không phải nói để em bên cạnh chị nửa bước không rời sao?”

“A a a, nhẹ chút, nhẹ chút! Chị yêu! Em sai rồi! Em không nên lười biếng! Em đi , em đi! Em đi còn chưa được sao?” Thẩm Tùng Tý chàng trai cao lớn như thế, bị Thẩm Hà nhéo lỗ tai, thật sự là trốn cũng không dám trốn. Hình ảnh đó hài tiếu chết được.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Duệ xin tha cho: “Được rồi, Tiểu Hà, em tha cho em ấy đi! Các em trai em gái của chúng ta, không một ai không sợ em cả. Tùng Tý đã 17 tuổi, dáng người cũng bằng anh rồi, em đừng xem em ấy là con nít nữa!”

“Dạ dạ dạ, anh của em nói đúng lắm. Chị, tốt xấu gì cho em chút thể diện. Chúng ta về nhà rồi tùy ý đánh, đảm bảo không lên tiếng!” Thẩm Tùng Tý cũng phụ họa theo.

Thẩm Hà giờ mới buông tay ra, nói: “Thế em nhớ lấy, chị đi tới đâu em phải theo tới đó, không được đi lung tung!”

“Dạ dạ da!” Thẩm Tùng Tý sờ lấy lỗ tai, mẹ ôi, chị yêu, sức của chị, sau này ai mà dám cưới về nhà, em nhất định sẽ cám ơn đàng hoàng người đó.

Thấy Thẩm Tùng Tý chịu thiệt, những người khác đều một trận cười lớn.

Qua sự dạy dỗ này, ý nghĩ chuồn ra ngoài của Thẩm Tùng Tý triệt để dập tắt, ngoan ngoãn mà đi bên cạnh Thẩm Hà, chỉ thiếu mỗi cái chưa vẫy đuôi mà đi theo vào trong.

Lần này là gia yến, cho nên không nghiêm túc như trong hoàng cung vậy, nhưng lễ nghi cần có vẫn nên có.

Cả quá trình tiến hành, cũng dằn vặt khoảng một tiếng.

Biệt thự trên đỉnh núi, là một kiến trúc bốn tầng, một tầng dưới , ba tầng trên bề mặt.

Thiết kế có chút phong cách ẩn cư nơi rừng núi.

Thẩm Hà rất thích phong cách này.

Nơi dùng bữa là tầng dưới mặt đất, trên những bức tường có những lò sưởi đang được đốt lên, phát ra âm thanh phì phò phì phò.

Tấm thảm dưới chân mềm mại, đi trên đó có cảm giác như trên mây vậy.

Mùi thơm của thức ăn thơm nngon, khiến cho người ta thèm thuồng.

Thẩm Tùng Tý vừa mới 17 tuổi, đúng thời kì ăn khỏe nhất, ngửi thấy mùi thơm thức ăn, cũng không nghĩ đến chuyện đi lung tung, phải ăn no trước rồi hẳn nói.

Dù sao đối với Thẩm Tùng Tý mà nói, cậu ta lại không phải nhân vật chủ yếu.

Bên phía quốc vương, có anh hai chị hai chống cho, mình cứ cùng Cung Tử Á và trợ lý của anh hai chị dâu đi với nhau là được.

Thẩm Tùng Tý cũng thực sự là làm như thế.

Cho nên, trong khi Thẩm Duệ Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển bận giao tiếp với người khác, Thẩm Tùng Tý thì trốn một bên ăn thức ăn.

Tuy rằng buổi gia yến có phần long trọng, nhưng đối với người hiếu động như Thẩm Tùng Tý mà nói, đây vẫn không phải là chuyện khó gì.

Cậu ta vẫn có thể chơi với những người khác một cách cao hứng.

Lần này đến tham dự buổi gia yến này, có không ít người tuổi tác tương đương với Thẩm Tùng Tý, cho nên họ đều rất hợp ý mà trò chuyện với nhau.

Đừng thấy Thẩm Tùng Tý rất ít tham dự kiểu giao thiệp này, nhưng không đồng nghĩa cậu ta không biết giao thiệp.

Ăn mặc chăm chuốt lên, cũng rất là bảnh bao sáng sủa.

Trình độ ngoại ngữ của cậu ấy cũng không tệ.

Dám tệ sao? Tần Trân không đánh chết cậu ta mới lạ!

Cho nên, Thẩm Hà Thẩm Duệ cũng không quản cậu ta, để cậu ta đi giao tiếp!

Thẩm Tùng Tý vốn dĩ tính cách nhiều chuyện, bây giờ lần đầu tiên gặp một người lạ mặt cũng có thể nói không ngừng.

Mọi người đều đang nghe ngóng, người rất giỏi trò chuyện trên buổi tiệc hôm nay là ai?

Vừa nghe thấy là do đại tiểu thư Hạ gia dẫn đến, hơn nữa còn kêu cậu ấy là em trai, mọi người liền bắt đầu đoán là Hạ Thẩm Châu.

Sau đó Thẩm Tùng Tý không thấy phiền mà giải thích với họ một chút cái gì gọi là em ruột, cái gì là em họ.

Lời nói vui nhộn của Thẩm Tùng Tý, chọc cho mọi người có mặt đều không kiềm được mà haha cười lớn.

Thẩm Hà ở phía xa nhìn thấy, cũng chỉ là cười, không quản cậu ta, cứ để cậu ta chơi tùy ý.

Đừng thấy Thẩm Tùng Tý mới 17 tuổi, dáng người đã gần tới 1m9, tuy rằng ốm một chút, nhưng thiếu niên không phải ai cũng thế sao?

Cho nên, dần dần có mấy người con gái tuổi tác tương đương, bắt đầu bắt chuyện với Thẩm Tùng Tý.

Thẩm Tùng Tý là người ai đến cũng không từ chối cả, đối phương trò chuyện cùng cậu ấy, cậu ấy đều có thể đáp lại đôi câu.

Có khi còn chọc cho cô gái cười vui vẻ vô cùng.

Dần dần, con gái vây quanh cậu ấy càng ngày càng nhiều, có rất nhiều cô gái quý tộc thiên kim không kiềm được mà đến nói chuyện cùng cậu ta.

Đang nói đột nhiên từ xa vọng đến tiếng kinh hô.

Dáng người Thẩm Tùng Tý cao ráo, vừa ngước đầu, liền thấy một cô gái không cẩn thận, cao gót dưới chân bị trượt liền ngã vào trong hồ nước tạo cảnh trên mặt đất.

Ly rượu trên tay của Thẩm Tùng Tý liền nhét vào tay người khác, ba bước thành hai bước liền xông qua đó, không màng đến chuyện thay đồ, liền cắm đầu nhảy xuống, liền nắm lấy cô gái lỡ chân rơi xuống nước đó, nhanh chóng đem đối phương đưa ra khỏi mặt nước.

Thẩm Tùng Tý hất lấy nước trên mặt, cứ thế mà đem cô gái từ dưới nước đưa lên.

Lúc này, vệ sĩ đứng hầu bên ngoài mới xông vào, mới đem cô gái đi tiến hành kiểm tra.

Mọi người xung quanh liền vỗ tay các kiểu cho Thẩm Tùng Tý.

Thẩm Tùng Tý từ trong hồ nước nhảy ra, liền thấy ngại ngùng mà nắm lấy tóc, nói: “A, xin lỗi. Vừa rồi quên mất đây là buổi tiệc, vừa thấy có người rơi xuống nước, tớ liền không kiềm được mà nhảy xuống! Người chúng tớ bên đó đều tốt bụng như thế cả!”

Thẩm Hà và Thẩm Duệ cũng đi qua, thấy Thẩm Tùng Tý cả người ướt nhẹp, liền cười nói: “Tùng Tý, giỏi lắm, đi thay đồ! Trở lại mới nói tiếp!”

“Dạ!” Thẩm Tùng Tý liền dùng tiếng nước Y cáo lỗi với quốc vương và những người khác, sau đó mới cùng với người hầu rời khỏi.

Quốc vương cười híp mắt nói với Thẩm Hà: “Đứa em này của cô quả nhiên không tệ! Tính tình chân thật.”

Thẩm Hà mĩm cười trả lời nói: “Em ấy chính là như vậy, nhìn thì dáng người cao to, thực sự tâm tư rất đơn thuần. Đúng rồi, người con gái rơi xuống nước kia không sao chứ?”

Quốc vương xua tay nói: “Rơi xuống nước rất nhanh liền được cứu lên, nên không có chuyện gì lớn cả.”

Còn người con gái không cẩn thận rơi xuống nước đó, vừa được đem vào trong phòng, liền đưa tay nắm lấy đối phương: “Người cứu tôi đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK