Mục lục
Lấy nhầm tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

201540.
Thẩm Lục cũng gửi lại một chữ: “Hừ.”

Sùng Minh rất nhanh liền gửi lại một cái icon cười: “Thẩm Lục, nếu không muốn nhặt xác người đẹp của em, em tối nhất nên ngoan ngoãn.”

Thẩm Lục liền nhanh chóng liếc qua Sở Nhã Quân đang ngồi ăn vui vẻ ở phía đối diện, Thẩm Lục lập tức gõ tin nhắn: “Nếu cô ấy có chuyện gì, cả đời này tôi cũng không thèm đếm xỉa đến anh nữa. Tôi cũng nói được làm được.”

“Em…” Sùng Minh nổi giận đùng đùng, lần này đến lần khác đều hết cách với Thẩm Lục: “Được, được, được, Em nói là được. Tôi tha mạng cho cô ta là được mà.”

Thẩm Lục lập tức thay đổi chủ đề: “Hiện tại đang ở đâu đấy?”

Sùng Mình trả lời lại rất nhanh: “Nam Phi. Ngoan, ở nhà ngoan ngoãn chờ tôi về nhé.”

Thẩm Lục úp điện thoại sang một bên, không trả lời nữa.

Sở Nhã Quân lúc này hoàn toàn không biết cô đã dạo qua quỷ môn quan một vòng rồi.

“Sao anh không ăn?” Sở Nhã Quân nhìn thấy Thẩm Lục không gắp, liền hỏi: “Không phải là vì anh muốn bảo vệ cái nhan sắc như thần tiên của anh cho nên mới từ chối ăn đồ ăn của hạ giới đấy chứ?”

“Thật nhiều lời.” Thẩm Lục giơ tay gắp một chút thịt, nói: “Cô khi nào nhập đoàn?”

“Chắc là tuần sau.” Sở Nhã Quân nói: “Yên tâm, trước đó, tôi nhất định sẽ chụp xong quảng cáo cho anh. Sẽ không làm chậm trễ chuyện của anh đâu.”

“Được.” Thẩm Lục gật gật đầu.

Sở Nhã Quân ăn khá nhiều rồi, nhìn Thẩm Lục trước mặt, cảm thấy thiếu thiếu đi chút gì đó.

Ố, đại khái chính là cái cảm giác giữa những người yêu nhau.

Quả nhiên, người con trai đẹp như thế, chỉ có thể làm bạn, không thể làm người yêu được.

Ăn xong, Thẩm Lục nhìn thời gian, nói: “Cô ở đâu? Tôi đưa cô về.”

“Được a.” Sở Nhã Quân cũng không khách khí với Thẩm Lục: “Chính là cái vùng mà lần trước mình ăn quán hàng rong đó.”

“Được.” Thẩm Lục gật gật đầu, lái xe đi về.

Rất nhanh liền đến dưới lầu.

Sở Nhã Quân xuống xe, đang chuẩn bị vẫy tay tạm biệt, bỗng nhiên một thân ảnh từ phía trong xông ra, nhìn thấy Sở Nhã Quân liền kêu lên: “Nhã Quân cậu về rồi. Nhanh lên, nhanh lên. Nguy rồi. Xảy ra chuyện rồi.”

Sở Nhã Quân hoảng sợ: “Xảy ra chuyện gì thế? Sao cậu lại hoảng hốt như thế?”

Đối phương đang mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù nắm lấy Sở Nhã Quân nói: “Có người xông vào phòng ngủ của cậu, vứt hết đồ của cậu rồi. Nói cậu đắc tội với người khác, chủ nhà không dám giao phòng cho cậu nữa.”

Sở Nhã Quân vừa nghe thấy liền vội vàng xoay người chạy lên trên.

Thẩm Lục nghe thấy cũng nhanh chóng dừng xe lại, chạy theo lên trên.

Cái cô gái thuê nhà chung nhìn thấy Thẩm Lục liền ngây người một chút, sau đó mới chạy lên theo.

Cô gái nhịn không được mà nói thầm: “Trên thế giới sao lại có người đàn ông đẹp trai như thế chứ? Quả thực là đẹp trai gấp vạn lần mấy minh tinh đang nổi.”

Thẩm Lục và Sở Nhã Quân vừa đến cửa liền nhìn thấy chủ nhà đang xoa lưng, chỉ huy từng người đóng gói đồ của Sở Nhã Quân vứt ra bên ngoài.

Sở Nhã Quân nhìn thấy vậy, nhất thời xông qua đó, cướp lại đồ đạc của mình, thở hổn hển nói: “Các người muốn làm cái gì vậy? Đừng động vào đồ của tôi.”

Chủ nhà nhìn thấy Sở Nhã Quân, liền nghiêng nghiêng mắt nhìn cô nói: “Sở Nhã Quân. Đây là nhà tôi cho cô thuê, tối hôm nay phải chuyển đi cho tôi.”

Sở Nhã Quân không phục nói: “Tiền thuê nhà của tôi còn ba ngày nữa mới đến hạn, bà dựa vào cái gì mà đuổi tôi đi?”

“Dựa vào việc cô đắc tội với người không nên đắc tội.” Chủ nhà bực mình nói: “Tiền thuê ba ngày còn lại của cô thì tính vào tiền phí điện nước rồi. Tôi còn chưa tính toán với cô đâu đấy. Cút cút cút, đừng làm chướng mắt tôi.”

Cô gái thuê phòng cùng với Sở Nhã Quân bênh vực nói: “Chủ nhà, bà không thể ức hiếp người khác như thế được. Nhã Quân cũng không phải không trả tiền thuê phòng…”

“Tôi không muốn cho thuê nữa, được chứ? Cô còn nói nhiều thì cũng cút luôn đi.” Chủ nhà vênh váo hung hăng nói.

Sở Nhã Quân sợ liên lụy đến bạn cùng phòng của mình, lập tức nắm lấy tay áo cô ấy nói: “Thôi, đừng nói nữa. Tớ chuyển đi là được rồi.”

Thẩm Lục đứng bên cạnh, nhướn mày một cái, đoán được đây là thủ đoạn của Vương Nhất Văn.

Thật đúng là… một tiểu minh tinh khiến người khác một lời khó nói hết.

Vậy mà cũng có bản lĩnh này, ép Sở Nhã Quân chuyển nhà trong đêm.

Thẩm Lục đi qua, thu dọn đồ cùng Sở Nhã Quân, nói: “Tôi giúp cô.”

Vẻ mặt Sở Nhã Quân đầy ngượng ngùng: “Xin lỗi, để anh chê cười rồi.”

“Không có gì, tối nay ở khách sạn, sau đó từ từ tìm phòng.” Thẩm Lục không ngẩng đầu lên, cứ thế nói.

Lúc này chủ nhà mới phát hiện ra Thẩm Lục, trong nháy mắt cũng bị khuôn mặt của Thẩm Lục làm cho kinh ngạc, nhịn không được mà nói: “Cậu là ai thế?”

Sở Nhã Quân rất tức giận, trả lời một cách cứng ngắc: “Liên quan gì đến bà.”

“Hừ. Đã giữ thể diện cho rồi còn không biết lượng sức.” Chủ nhà phủi tay một cái, hầm hừ mà rời khỏi, trước khi rời đi còn nhịn không được mà quay lại nhìn Thẩm Lục thêm vài cái.

Bạn cùng phòng của Sở Nhã Quân cũng giúp cô thu dọn đồ đạc, tuy bị quăng đầy nhà nhưng cũng dọn dẹp xong rồi, chỉ có chút đó nữa.

Thẩm Lục xách toàn bộ hành lý xuống, bỏ vào trong xe mình, Sở Nhã Quân sau khi tạm biệt bạn cùng phòng liền lên xe.

Thẩm Lục hỏi cô: “Tối hôm nay tìm một khách sạn nào đó ở tạm.”

Sở Nhã Quân cắn môi nói: “Tôi có thể không đến khách sạn không?”

“Hả?” Thẩm Lục khiêu mi nhìn cô: “Vì sao không đi khách sạn?”

Sở Nhã Quân ngượng ngùng nói: “Ở một đêm ít nhất cũng tốn vài trăm, tiền trong tay tôi không đủ, đợi đến khi lấy được thù lao mà đoàn phim trả còn lâu lắm…”

Thẩm Lục khó hiểu hỏi cô: “Công ty không phải đã trả tiền thù lao cho cô rồi sao? Sao lại hết tiền rồi?”

“Tôi gửi về nhà rồi.” Sở Nhã Quân có chút lúng túng, cũng có chút ngượng ngùng.

Thẩm Lục cười một cái, nói: “Không sao, tôi trả tiền cho cô. Ở khách sạn vẫn an toàn hơn, bên ngoài loại người nào cũng có. Đi thôi, không còn sớm nữa.”

Sở Nhã Quân lúc này mới ngượng ngùng mà lên xe.

Sở Nhã Quân không ngờ rằng Thẩm Lục vốn là đưa cô ấy về nhà, kết quả lại là đưa tới khách sạn.

Sao lại xui xẻo thế chứ.

Mọi chuyện của cô đều bị Thẩm Lục nhìn thấy rồi.

Ừ, được rồi, coi như cô xui xẻo.

Đâu biết được cái cô Vương Tiểu Văn kia lại có thể quen biết được chủ nhà thuê của cô chứ.

Đây có lẽ chính là cái cảm giác uống nước lạnh cũng bị mắc răng a?

“Không việc gì.” Thẩm Lục dường nhìn đoán được nỗi băn khoăn của Sở Nhã Quân, chủ động mở miệng giải thích: “Chúng ta là bạn bè, vì thế không cần phải so đó mấy việc nhỏ này. Ngày mai tôi sẽ nhờ người nghe ngóng xem ở gần đây có phòng nào phù hợp không. Không có gì, không có gì, ở không thoải mái thì chuyển sang chỗ khác là đúng rồi.”

Thẩm Lục nhìn thấy vẻ mặt của Sở Nhã Quân có chút mất mát, liền giơ tay xoa xoa lên đỉnh đầu của Sở Nhã Quân, anh ủi cô ấy giống như lúc trước an ủi Thẩm Thất.

Sở Nhã Quân ngây người nhìn Thẩm Lục, bên ngoài thì có vẻ rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại sóng cuộn biển gầm.

Cô quả thực là ngưỡng mộ Thẩm Thất đến phát điên rồi.

Tại sao người đàn ông tốt như thế này không phải là anh trai mình chứ?

Nếu cô cũng có thể có được người anh trai như vậy, cô nhất định sẽ vui đến phát điên, được chứ? Quả thực là càng ghen tị thêm rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK