201552.
Mới đầu Sở Nhã Quân hơi giật mình, cô không ngờ Trịnh thiếu gia lại hỏi đến chuyện của Thẩm Lục, nếu anh ta biết cô vừa đi gặp Thẩm Lục, vậy tức là chứng minh, Trịnh thiếu gia luôn giám sát cô.
Giám sát?
Có cần phải thế không?
Tâm tư của Sở Nhã Quân xoay chuyển rất nhanh, trên khuôn mặt cô không hề có chút thay đổi nào, cô gật đầu, rồi nói: “đúng vậy, em và anh ta cũng được coi là bạn thân thiết, đã lâu không gặp rồi, nghe nói lần nay anh ta về nước. Sao thế? Trịnh thiếu gia cũng quan tâm đến chuyện trong giới trò chơi điện tử sao?”
Theo lẽ thường, giới nghệ sỹ và giới trò chơi là hai giới khác nhau.
Tuy cũng có những điểm tương đồng, nhưng mà không nhiều.
Với lại công ty trò chơi của Thẩm Lục mới khởi nghiệp, mới ra mắt được mấy trò chơi nhỏ, danh tiếng chưa được lớn lắm, vẫn chưa đủ để đường đường Trịnh thiếu gia quan tâm đến.
Vì vậy, khi Trịnh thiếu gia nhắc đến Thẩm Lục, Sở Nhã Quân liền lưu ý theo phản xạ, cô không hề nói quá nhiều chuyện về Thẩm Lục.
Nhưng, Trịnh thiếu gia là người như thế nào chứ?
Những tâm tư nhỏ đó của Đế Quân, trong mắt Trịnh thiếu gia, không đáng để nhắc đến.
Trịnh thiếu gia cũng giả vờ như không nhìn thấu tâm tư của Sở Nhã Quân, anh tiếp tục tưới hoa, rồi nói: “nếu là bạn của em, sao không mời đến nhà ngồi vậy? Anh cũng không mấy khi gặp bạn của em? Sao thế? Tiếc không muốn giới thiệu cho anh biết sao?”
Trong lòng Sở Nhã Quân đột nhiên giật mình, cô đã hoàn toàn hiểu ra vậy là Trịnh thiếu gia có hứng thú với Thẩm Lục rồi.
Nhưng có thể khiến Trịnh thiếu gia có hứng thú, có lẽ không phải là tiền của Thẩm Lục, mà là con người của Thẩm Lục. Nói trắng ra, chính là khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của Thẩm Lục.
Sở Nhã Quân lập tức lắp bắp trả lời: “anh ta bận lắm.”
Trịnh thiếu gia lập tức dừng lại công việc trên tay, anh nửa cười nửa không cười nhìn Sở Nhã Quân.
Sở Nhã Quân bị nhìn đến nỗi da đầu sởn hết gai ốc, cô chỉ có thể trốn tránh ánh mắt đó, không dám nhìn vào Trịnh thiếu gia.
Giọng nói của Trịnh thiếu gia thêm mấy phần lạnh nhạt: “Nhã Quân, em vẫn luôn rất biết điều mà.”
Sau lưng Sở Nhã Quân đột nhiên vã một lớp mồ hôi lạnh.
Cô biết rằng, lần này Trịnh thiếu gia tức giận rồi.
Sở Nhã Quân đành gồng mình lên vừa cười vừa trả lời: “vâng, em sẽ mời anh ta đến nhà chơi đấy! Đến lúc đó mong Trịnh thiếu gia đừng phật ý.”
Lúc này Trịnh thiếu gia mới hài lòng nở nụ cười, rồi lại mở lời nói: “cuối tuần này thời tiết rất đẹp, mời bạn đến nhà chơi là đẹp nhất. Anh sẽ cho đầu bếp ở nhà qua đây giúp.”
“Vâng, thưa Trịnh thiếu gia, em đi mời anh ta luôn đây.” Sở Nhã Quân gần như chạy trốn rời khỏi ban công, cô quay về phòng của mình.
Đóng luôn cửa phòng vào, Sở Nhã Quân liền dựa người vào tường.
Làm thế nào bây giờ?
Đúng là Trịnh thiếu gia nhòm ngó đến Thẩm Lục rồi sao?
Mình thật sự sẽ giúp Trịnh thiếu gia dẫn Thẩm Lục về nhà sao?
Nếu Trịnh thiếu gia có ý đồ xấu với Thẩm Lục....
Trong đầu Sở Nhã Quân dấy lên một hồi chuông cảnh báo.
Nhưng nếu cô không giúp, vậy rất dễ có thể thấy được, bị bỏ rơi là chuyện nhỏ, sợ nhất là bị cấm diễn cũng là nhân từ nhất rồi.
Nhưng nếu cô giúp, vậy tình bạn đáng quý giữa cô và Thẩm Lục, sẽ hoàn toàn bị đổ vỡ.
Cô sẽ không bao giờ tìm được một người bạn đối sử chân thành với mình như Thẩm Lục nữa.
Làm sao đây?
Rốt cuộc phải làm sao đây?
Trịnh thiếu gia không về ngay, anh ở ngoài tưới hoa và cho chó ăn, Sở Nhã Quân nghĩ một lúc rất lâu, cuối cùng cô cũng cắn răng đưa ra quyết định.
Thẩm Lục, em xin lỗi.
Em cũng hết cách rồi.
Nếu em không làm như vậy, nhất định em sẽ không có quả ngọt ăn.
Em biết là anh có bản lĩnh, nhất định anh sẽ có cách tự bảo vệ mình.
Vì vậy, lần này, hãy coi như Sở Nhã Quân em nợ anh!
Sở Nhã Quân lấy điện thoại ra, cô không do dự chút nào, liền gửi tin nhắn cho Thẩm Lục: “cuối tuần này em được nghỉ, anh qua nhà em ăn cơm nhé?”
Thẩm Lục đang làm việc, thấy tin nhắn trên điện thoại nhấp nháy, anh cúi đầu xuống liếc một cái, không suy nghĩ chút nào, lập tức nhắn lại đúng một chữ: “được.”
Nhận được câu trả lời của Thẩm Lục, lúc này Sở Nhã Quân mới thấy nhẹ nhõm, cô nói: “em đã hẹn Thẩm Lục cuối tuần này đến nhà ăn cơm, mai em gọi người đến dọn dẹp nhà cửa, đây là lần đầu tiên em mời bạn đến nhà đấy, không thể làm mất mặt anh được.”
Trịnh thiếu gia hình như rất vui, anh gật đầu, rồi trả lời hời hợt: “em cứ liệu mà sắp xếp là được rồi.”
Cho chó ắn xong miếng cuối cùng, Trịnh thiếu gia lập tức đứng ngay dậy, quay người rời đi luôn.
Trịnh thiếu gia vừa rời đi, Sở Nhã Quân liền nằm bệt người lên ghế sofa, cô ôm gối nằm rất lâu rất lâu không động đậy gì.
Thẩm Lục, anh là đàn ông, cho dù anh có chịu thiệt thòi, cũng không thiệt được đi đâu.
Coi như là vì tương lai của em, anh hãy chịu ấm ức một chút đi!
Sau này Sở Nhã Quân em nhất định sẽ bù đắp cho anh!
Lúc này Thẩm Lục đang bị gài bẫy, nhưng anh không hề biết gì, anh đang bận ngồi trong phòng làm việc nghe nhân viên báo cáo
Nếu mọi việc thuận lợi, tháng sau trò chơi có thể chính thứ ra mắt rồi!
Công ty ra mắt bao nhiêu trò chơi, chỉ có trò chơi này là trò chơi online quy mô lớn thật sự, mục tiêu đối tượng cũng là rộng nhất. Hình ảnh sắc nét, phong cách nhân vật mới mẻ, cốt chuyện ly kỳ hấp dẫn.
Thẩm Lục tin rằng khi tung ra trò chơi này, nhất định sẽ bùng nổ trong các game thủ.
Có thể nói, cả công ty dồn nhiều tâm huyết nhất vào trò chơi này, cũng kỳ vọng nhiều nhất vào trò chơi này.
Vì vậy, mọi người đều chọn lọc cái tốt nhất, chỉ mong mỗi một chi tiết nhỏ đều làm hoàn hảo nhất.
Vì vậy, mỗi lần mọi người tăng ca đều quên cả giờ giấc.
Đến cuối tuần, Thẩm Lục còn quên cả việc đến nhà Sở Nhã Quân chơi.
Nếu không phải sáng nay Sở Nhã Quân gọi điện nhắc anh hôm nay là cuối tuần, hẹn anh đến nhà Sở Nhã Quân ăn cơm, chắc có lẽ Thẩm Lục lại xách túi đi làm rồi.
Thẩm Lục nhấc tay lên xem đồng hồ, đã là giờ trưa rồi, thôi thì qua đó ăn cơm vậy, ăn xong cơm rồi mới đến công ty.
Thẩm Lục không nghĩ ngợi gì, cũng không thay quần áo, anh lái xe đến thẳng đó.
Trên đường đến, Thẩm Lục mua một rỏ hoa quả và một bó hoa tươi.
Lần đầu sang nhà chơi, anh cũng không biết nên mua quà gì, vì vậy đành mua rỏ hoa quả và bó hoa tươi. Hai thứ này chắc sẽ không mắc sai lầm đầu nhỉ?
Đúng, thanh niên khờ khạo như Thẩm Lục, cũng chỉ biết mua mỗi hai thứ này thôi, anh không biết mua những thứ khác.
Tìm theo địa chỉ Sở Nhã Quân đưa cho, Thẩm Lục tìm đến vị trí nhà mới của Thẩm Lục.
Thẩm Lục không ngờ tới, nơi ở bây giờ của Sở Nhã Quân lại tốt đến thế, giá nhà ở khu này không hề rẻ đâu!
Xem ra người đàn ông bao Sở Nhã Quân, cũng rất chịu chi đấy.
Thẩm Lục bấm chuông cửa, Sở Nhã Quân chạy rất nhanh ra mở cửa, thấy Thẩm Lục đứng ngoài cửa, cô lập tức cười niềm nở rồi nói: “chào mừng anh đến, mời anh vào, em đang chuẩn bị gọi điện thoại cho anh đấy, tốc độ của anh nhanh thật đấy.”
Thẩm Lục cười hô hô trả lời: “anh đi từ công ty đến, không xa lắm.”
Thẩm Lục đưa cho Sở Nhã Quân rỏ hoa quả và bó hoa tươi, anh nhìn qua một vòng ngôi nhà, rồi nói: “vị trí không tồi đâu!”
Ánh mắt Sở Nhã Quân tối xuống mấy phần, cô cố gượng cười rồi nói: “cũng tạm được, bình thường thôi mà! Anh đừng đứng ngây ở đây nữa, ngồi xuống đi, em đi rửa hoa quả ăn. Một lúc nữa là ăn cơm được rồi! Em đi chuẩn bị thêm hai món nữa là xong.”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK