20938.Sùng Minh không ngụy trang mà trực tiếp nói bằng giọng thật của mình.
Cho nên Thẩm Lục có thể nhận ra trong chớp mắt.
Anh xông ra khỏi phòng như người điên, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp quen thuộc đó đang từ từ đi về phía này.
Là anh ấy, đúng là anh ấy rồi!
Thẩm Lục kích động đến mức toàn thân run rẩy, anh vừa định đi về bên đó thì Sùng Minh liền lắc đầu như kiểu đã nhìn thấy anh vậy.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều nhìn về phía Sùng Minh.
Sùng Minh tiếp tục tiến về phía trước, điềm tĩnh nói: “Liều thuốc này là bán thành phẩm, ngoài tôi ra không ai biết thành phần thật sự có nó là gì.”
Lời vừa nói ra, những người có mặt có đều không biết làm gì!
Sùng Minh!
Là hắn!
Hắn đến rồi!
Những người ban đầu định đuổi theo và đánh chặn Sùng Minh, toàn bộ đều dừng bước chân của họ lại.
Con mẹ nó ai dám ngăn cản hắn chứ?
Có muốn chết cũng không phải chết theo cách này!
“Ngài Sùng Minh!” Lập tức có người phản ứng lại, đứng ở phía xa khom lưng hành lễ.
Càng ngày càng nhiều người phản ứng lại, ồ ạt qua đó hành lễ.
Ông trùm của thế giới ngầm, ma vương tay nắm quyền sinh quyền sát.
Thẩm Lục đứng trong dòng người, cứ như vậy nhìn hắn, hốc mắt bất giác đỏ lên.
Dường như Sùng Minh cảm nhận được sự biến động trong cảm xúc của Thẩm Lục, bước chân hắn dừng lại một lát rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Tất cả đều nhường đường cho hắn.
Trong vòng một mét không ai dám lại gần hắn.
Sùng Minh cứ như vậy đi đến trung tâm sân khấu, cả hiện trường đấu giá im lặng như tờ.
“Còn ai muốn ra giá nữa không?” Sùng Minh khẽ mở lời.
Cho dù giọng nói rất thấp, nhưng người khác vẫn nghe thấy rất rõ.
Cả sàn đấu giá im phăng phắc.
Ai dám ra giá?
Chán sống rồi sao?
Sùng Minh đã đích thân ra mặt rồi!
Sùng Minh nhìn bốn phía, không ai dám ra giá, hắn liền quay đầu nhìn nhân viên đấu giá nói: “Còn có việc gì khác không?”
Nhân viên đấu giá toàn thân đang run cầm cập: “Hết rồi, hết rồi!”
Vậy sao còn không kết thúc?” Sùng Minh điềm tĩnh nhìn hắn ta.
Nhân viên đấu giá run rẩy cầm cái búa nhỏ lên gõ: “Giá cuối cùng, 100 triệu bảng anh!Thành giao!”
“Khoan đã!” Chính vào lúc này, có một giọng đột nhiên vang lên từ trong góc: “Ngài Sùng Minh có thể nói chuyện không? Tôi là Nam Cực.”
Ánh mắt của Thẩm Lục và Sùng Minh cùng lúc nhìn về phương hướng đó.
Nam Cực là nhân vật số hai của đảo W.
Tuy đảo W thuộc về nhân vật số một, nhưng anh ta rất ít khi trông coi nơi này.
Vì vậy, đa số thời gian đều là nhân vật số hai và nhân vật số ba trông coi nơi này.
Bây giờ, nhân vật số hai đã chủ động xuất hiện, đây coi như là sự tiếp đón quy cách cao nhất rồi.
Sùng Minh chớp mắt: “Ngài Nam Cực muốn ngăn cản tôi lấy vật đấu giá này đi?”
Nam Cực lập tức nói: “Đương nhiên là không phải, chỉ là vật đấu giá này tôi làm chủ, để tôi tặng cho ngài Sùng Minh.”Khóe miệng Sùng Minh nhếch lên: “Hả?”
“Chúng ta có thể nói chuyện không?” Nam Cực lập tức khiêm nhường hành lễ: “Tôi ngưỡng mộ ngài Sùng Minh đã lâu rồi.”
“Được.” Khóe miệng Sùng Minh nhếch lên: “Vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh.”
“Mời đi phía này.” Nam Cực đưa tay lên.
Thẩm Lục tiến lên trước mấy bước gọi tên Sùng Minh: “Sùng Minh!”
Bước chân của Sùng Minh dừng lại, quay đầu nhìn Thẩm Lục, ánh mắt hắn dịu dạng: “Chỗ này rất nguy hiểm, em về sớm đi, anh sẽ đi tìm em.”
Nói xong câu này, Sùng Minh quay người rời đi với Nam Cực.
Thẩm Lục vừa muốn đuổi theo thì vệ sĩ bên cạnh anh đã lập từng cản lại: “Cậu Thẩm, đây không phải là nơi gây chuyện.”
Thẩm Lục đương nhiên là biết!
Nhưng làm sao Thẩm Lục có thể lại một lần nữa giương mắt nhìn Sùng Minh rời khỏi tầm nhìn của mình?
Sùng Minh cái gì cũng biết, phải không?
Vậy tại sao Sùng Minh lại lờ đi nỗi nhớ nhung của anh?
Sùng Minh không yêu Thẩm Lục nữa sao?
Thẩm Lục chán nản trở về phòng, ánh mắt mọi người khi nhìn thấy Thẩm Lục lần nữa cũng thêm vài phần kính sợ.
Những người này cùng lúc nhớ lại việc xảy ra vào mấy hôm trước.
Đám người đó lại giám trêu chọc Thẩm Lục?
Muốn chết à?
Sùng Minh ở trên đảo đấy.
Con mẹ nó, con mẹ nó!
Họ đột nhiên thấy rất may mắn vì hôm đó họ không có mặt!
Sau khi Sùng Minh xuất hiện, những người có mặt đều không điềm tĩnh như vậy nữa.
Cho dù phía sau lại đưa ra mấy vật đấu giá không tồi thì những người này đều cảm thấy mất hứng.
Khi vật đấu giá cuối cùng được đưa ra, Trình Thiên Cát suôn sẻ đấu giá thành công.
Thẩm Lục tâm hồn treo ngược cành cây, Trình Thiên Cát đấu giá được cái gì cũng không biết.
Mãi cho đến khi Trình Thiên Cát gửi tin nhắn đến: “Cuối cùng cũng lấy được rồi! Tiểu Thất có cái này liền không sợ nữa.”
Nhìn Thấy hai chữ Tiểu Thất Thẩm Lục mới định thần lại, anh nhắn lại: “Anh đấu giá cái gì?”
Trình Thiên Cát trả lời cũng rất nhanh: “Lần trước Tiểu Thất mang thai song sinh, sau khi sinh xong không nghỉ ngơi đầy đủ nên cơ thể hơi yếu. Thuốc này là liên quân tám nước đoạt được từ Minh Viên. Nó có thể bồi bổ cơ thể, toàn cầu chỉ còn lại hộp này thôi.”
Nhìn thấy tin nhắn của Trình Thiên Cát, Thẩm Lục đột nhiên xúc động, phải rất lâu sau mới nhắn lại: “Anh đến đây là vì cái này?”
“Đúng.” Trình Thiên Cát trả lời vỏn vẹn một chữ.
Thẩm Lục yên lặng một hồi sau đó gõ ra một hàng chữ: “Cảm ơn anh, thay mặt Tiểu Thất cảm ơn anh.”
“Không có gì.” Sau khi Trình Thiên Cát nhắn lại thì phòng bên kia đã thoát ra.
Trình Thiên Cát đã rời khỏi phòng rồi.
Xem ra ban đầu hắn muốn dựa vào vũ lực để lấy được thứ này nhưng kết quả lại thương tích đầy mình.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể lấy được theo đường đấu giá bình thường thôi.
Cho dù thế nào, tấm lòng của anh với Thẩm Thất đã đủ để chứng minh tất cả rồi.
Thực ra bây giờ Thẩm Thất chưa chắc đã cần dùng đến thuốc này, bởi vì bây giờ cô như báu vật của quốc gia.
Trên dưới Hạ gia bây giờ đang rất vui vẻ.
Sau khi Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt trở về Hạ gia, lại càng chìm đắm trong tình yêu, hầu như không hỏi đến chuyện của Hạ gia.
Nếu không phải Thẩm Thất chủ động nói với Hạ lão phu nhân cô mang thai không nên hao tổn tinh thần quá mức, cô đề nghị để Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyện cùng chia sẻ việc của Hạ gia thì hai người họ chưa chắc sẽ tiếp nhận việc của Hạ gia.
Hạ lão phu nhận cũng cực kỳ coi trọng lần mang thai này của cô nên bà đồng ý rất nhanh với đề nghị của Thẩm Thất.
Cho dù như vậy địa vị của Thẩm Thất vẫn là nữ chủ nhân đầu tiên của Hạ gia.
Cho dù Vưu Tâm Nguyện là mẹ chồng thì vị trí cua bà cũng chỉ là trợ lý của Thẩm Thất mà thôi.
Cho nên thời gian này quả thật Thẩm Thất sống rất thoải mái.
Sau khi Hạ gia hoàn thành tiệc đãi khách thì Thẩm gia cũng tổ chức tiệc cưới ba ngày.
Chỉ có điều Thẩm Thất chỉ lộ mặt, còn sau đó thì để cho Hạ Nhật Ninh chống đỡ.
Thẩm Thất một mình trốn trong phòng Tần Trân chơi với cháu ngoại.
Dù sao thì bây giờ cô cũng đang mang thai, cô to nhất!
Tần Trăn nhìn thấy Thẩm Thất thuần thục chăm sóc con trai của mình liền không nhịn được nói: “Tiểu Thất, những việc này đã có người giúp việc làm, bây giờ em là báu vật đấy, đừng quan tâm nữa.”
“Em không có việc gì làm mà.” Thẩm Thất thở dài nói: “Anh trai em đến bây giờ vẫn chưa về, em thật sự rất lo cho anh ấy.”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK