Mục lục
Lấy nhầm tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

20593.Thẩm Thất đứng khựng lại: “Vì sao không nói chuyện này sớm cho tôi?”
Tiểu Thu cười mỉm: “Bây giờ cũng chưa muộn mà! Giám đốc không nói cho bà chủ, chắc là sợ làm bà chủ khó xử. Dù sao cô và giám đốc hiện giờ còn chưa chính thức bên nhau, có lẽ giám đốc lo lắng Thẩm gia không vui. Lại nói tiếp, đại thọ của lão phu nhân, nếu cô đi mà lũ trẻ lại không đi thì…”
Thẩm Thất hiểu ngay ra ý của Tiểu Thu.
Đây đúng là một vấn đề.
Thẩm Duệ và Thẩm Hoà là con cháu Hạ gia, trong ngày đại thọ của cụ lại không tới thì quả thực không thích hợp.
Nhưng nếu cho chúng tới, chẳng phải sẽ không giấu được chuyện Hạ Nhật Ninh là ba ruột của hai đứa sao?
Thẩm Duệ còn đỡ, Thẩm Hà phải làm sao?
Con bé cứng đầu không kém Hạ Nhật Ninh.
Tới lúc đó mà xảy ra chuyện gì thật… Thẩm Thất không dám nghĩ tiếp nữa.
“Tôi biết rồi.” Thẩm Thất gật đầu: “Để tôi nghĩ cách.”
Tiểu Thu cười tủm tỉm cúi chào rồi rời đi.
Thẩm Thất cầm lịch bàn lên xem, đúng là không có bao nhiêu thời gian chuẩn bị.
Đầu tháng mười hai là sinh nhật của bà nội rồi.
Đúng là đau đầu.
Thẩm Thất vuốt chiếc hộp trong tay, than nhẹ một tiếng, bỏ nó vào trong két sắt.
Ở bên ngoài, thư kí gõ cửa bước vào: “Giám đốc Thẩm, có một văn kiện rất quan trọng cô phải xem một chút.”
Thẩm Thất lập tức nói: “Văn kiện gì mà nghiêm trọng như thế?”
Thư kí tên là Mạc Tiều, là người Thẩm Thất mới đề bạt.
Thẩm Thất thích cô vì sự thận trọng.
Mạc Tiều hơn Thẩm Thất mấy tuổi, ba mươi ba tuổi, đến nay còn độc thân.
Cô luôn mặc váy công sở đen, mái tóc dài hơi xoăn, đeo một cặp kính màu đen, dáng vẻ rất nghiêm chỉnh.
Mạc Tiều nâng gọng kính bước lại gần, đặt văn kiện xuống bàn, cô thở dài một hơi: “Giám đốc tốt của tôi, chắc cô sẽ không quên mất chuyện châu báu chứ? Cô đã nói năm sau S.A chúng ta sẽ chính thức đưa ra hạng mục châu báu!”
Thẩm Thất vỗ trán, cô áy náy nói: “Lỗi của tôi, lỗi của tôi! Chuyện quan trọng như thế này mà tôi còn quên mất!”
Mạc Tiều đưa văn kiện cho Thẩm Thất nói: “Đây là tư liệu một số cửa hàng châu báu lớn ở thành phố Vinh mà tôi thu thập được, tôi phát hiện lực cạnh tranh lớn nhất không phải tập đoàn Hạ Thị, cũng không phải Phùng gia.”
Thẩm Thất thấy hứng thú: “Vậy là ai? Ở đây còn có ai có bản lĩnh lớn như vậy?”
Ánh mắt đằng sau cặp kính của Mạc Tiều loé lên, nói: “Giám đốc Thẩm thấy bất ngờ đúng không, tôi cũng rất bất ngờ! Đối phương có thể nói là người quen của giám đốc Thẩm.”
Thẩm Thất càng thấy hứng thú, nhìn kĩ rồi cười: “Đúng là người quen! Ai mà ngờ được Nhất Phi lại chiếm được thị trường châu báu của thành phố Vinh.”
Mạc Tiều tiếp tục đỡ gọng kính nói: “Bởi vì tập đoàn Hạ Thị và Phùng gia đều là những công ty chú trọng quy mô lớn, tuy rằng các lĩnh vực thời trang, châu báu đều có đầu tư, nhưng chỉ theo hướng cao cấp, vậy nên cấp trung cấp thấp lại vẫn còn rỗng. Đại thiếu gia Văn gia mượn cơ hội này chiếm được thị trường cấp trung và cấp thấp đó. Mặc dù giá trị thấp, nhưng số lượng lớn. Tính ra, kim ngạch hàng năm đã vượt qua sản nghiệp dưới trướng của tập đoàn Hạ Thị và Phùng gia.”
Thẩm Thất gật đầu: “Thảo nào Nhất Phi giàu như thế. Nhật Ninh từng nói, Nhất Phi có đầu óc đầu tư rất tốt, bây giờ xem ra không sai chút nào. Đúng thế, thành phố Vinh vốn chính là một thành phố có nền kinh tế phát triển có tiếng trong nước, hơn nữa còn là một thành phố lớn, Nhất Phi coi trọng cũng không có gì là lạ. Nhưng nếu đối thủ của chúng ta là cậu ấy thì không cần lo lắng. Lần này mặc dù S.A của chúng ta cũng đưa ra hạng mục châu báu cấp thấp, nhưng chủ yếu là thiết kế theo nhu cầu. Dù có ma sát với công ty của cậu ấy thì cũng tránh được yếu hại.”
Mạc Tiều cười nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy. Trong thời gian gần đây, lượng khách tới tìm công ty của chúng ta để tạo mẫu ngày càng nhiều, S.A coi như đã đứng vững được ở thành phố Vinh. Giám đốc Thẩm, chuyện liên quan tới việc mở chi nhánh, khi nào cô sẽ thi hành? Cấp dưới đều đang hỏi vấn đề này, nhưng cô bận như vậy, bọn họ không dám quấy rầy.”
“Cơ hội tới đương nhiên sẽ mở.” Thẩm Thất vừa cười vừa nói: “Được rồi, mấy hôm nay vất vả cho chị. Ngày mai chị nghỉ ngơi một hôm xả stress đi. À, đúng rồi, Mạc Tiều, buổi triển lãm ngọc đó khi nào thì bắt đầu?”
Mạc Tiều nói: “Chắc là cuối tuần này. Giám đốc Thẩm, chúng ta còn chưa thiết kế ra bản vẽ mà đã vội đi mua ngọc à? Nghệ nhân khắc ngọc còn chưa nhận chức nữa!”
Thẩm Thất xua tay nói: “Đi trước xem sao rồi bàn.”
“Cũng được.” Mạc Tiều sắp xếp lại những văn kiện mà Thẩm Thất đã kí, nói: “Hạng mục châu báu đã đề ra, mọi thủ tục đều rất thuận lợi. Không thể không nói, danh hiệu phu nhân giám đốc tập đoàn Hạ Thị rất có tác dụng.”
Hiếm khi Mạc Tiều nói đùa: “Cũng không ngờ Mạc Tiều tôi lại có một ngày được làm việc cho phu nhân giám đốc tập đoàn Hạ Thị.”
Thẩm Thất cũng đùa theo: “Có phải cảm thấy vinh hạnh lắm không?”
“Rất vinh hạnh.” Mạc Tiều cười nói: “Lần đầu tiên tiếp xúc với một người chủ không chút làm kiêu như thế.”
Sau khi Mạc Tiều rời đi, Thẩm Thất nhìn thời gian.
Ba ngày sau buổi triển lãm ngọc chính là sinh nhật của Hạ lão phu nhân.
Nói không chừng có thể chọn được một món quà tặng cho lão phu nhân làm lễ mừng thọ.
Mặc dù Thẩm Thất cũng biết, lão phu nhân không thiếu thứ gì cả, lễ mừng thọ tốt nhất chính là dẫn lũ trẻ trở về.
Nhưng mà có thể dẫn chúng về được sao?
Thẩm Thất nghĩ nghĩ, quyết định sẽ thương lượng với Lưu Nghĩa xem sao.
Về tới biệt thự, Lưu Nghĩa đang phơi chăn đệm.
Nhìn thấy Thẩm Thất, Lưu Nghĩa lập tức kêu lên: “Hạ Nhật Ninh đón hai đứa nhóc đi rồi, nói là dẫn chúng đi chơi game. Mấy hôm vừa rồi thời tiết âm u quá, hôm nay mới hửng nắng một chút, tớ mang chăn đệm ra phơi.”
Thẩm Thất kéo Lưu Nghĩa ngồi xuống, nói: “Từ từ rồi phơi, Tiểu Nghĩa, tớ có một chuyện rất đau đầu, muốn nghe ý kiến của cậu.”
“Cậu nói đi.” Lưu Nghĩa phơi nốt cái chăn mới ngồi xuống, nói: “Tự nhiên nghiêm túc như thế làm gì? Tóm lại là chuyện gì?’
“Tớ sơ sót quá, quên mất mấy ngày nữa là tới ngày mừng thọ của bà nội. Tiểu Nghĩa, cậu nói xem, tớ dẫn lũ trẻ đi tham gia tiệc thọ của bà có được không?” Thẩm Thất hỏi trực tiếp: “Cậu nói xem có khỏi lộ không?”
Lưu Nghĩa nhướn mắt: “Cậu bị ngốc à, đương nhiên sẽ lộ! Độ nhảy cảm của Tiểu Hà cậu biết rồi đấy.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Thẩm Thất cảm thấy thật hao tâm tổn trí: “Thảo nào bọn họ không báo chuyện này cho tớ, chắc là sợ tớ sẽ khó xử.”
Lưu Nghĩa gật đầu: “Chắc chắn rồi. Dù cậu và Hạ Nhật Ninh đều đã khôi phục kí ức, nhưng Thẩm gia còn chưa đồng ý đâu! Hai đứa nhóc cũng chưa chính thức nhận tổ tông.”
“Nhưng bà nội đã lớn tuổi rồi, tâm nguyện của bà tớ biết rõ. Không dẫn hai đứa đi chúc thọ tớ thấy rất bất an.” Thẩm Thất cắn môi, ánh mắt lại càng thêm ảm đạm: “Tiểu Nghĩa, có phải tớ rất bất hiếu không?”
“Có liên quan gì chứ. Tính ra lần này là đại thọ tám mươi tư tuổi của Hạ lão phu nhân rồi! Hạ gia và Thẩm gia đúng là có số trường thọ, hai lão thái thái còn rất khoẻ mạnh. Thẩm Thất, cậu đừng tự trách quá, chuyện này không liên quan gì nhiều tới cậu. Chuyện về lũ trẻ cứ giao cho Hạ Nhật Ninh đi! Có lẽ cậu ấy có suy tính riêng của mình. Những ngày này chúng ta đều thấy được, cậu ấy luôn cố gắng làm tròn bổn phận của một người ba.”
Thẩm Thất gật đầu.
“Đúng rồi, Thẩm Lục và Sùng Minh.” Lưu Nghĩa nói nhỏ: “Chia tay thật à?”
Thẩm Thất gật đầu.
“Mấy hôm đó không có cơ hội hỏi cậu, hôm nay mới gặp.” Lưu Nghĩa nhẹ giọng nói: “Lại nói, hôm qua tớ thấy đèn trong phòng anh ấy sáng tới khuya. Chắc là anh ấy buồn lắm. Mấy hôm trước cậu vội lo chuyện mẹ của Triển Bác, tớ nghĩ không nên nói việc này cho cậu. Giờ cậu về rồi, tớ cảm thấy cậu có thể tâm sự với anh ấy xem sao.”
“Tớ biết rồi, cám ơn cậu, Tiểu Nghĩa.” Thẩm Thất thở dài: “Dù sao cũng là tình cảm suốt bốn năm trời, dù không phải tình yêu thì cũng sẽ buồn.”
“Nói cám ơn với mình, muốn ăn đòn à!” Lưu Nghĩa hùng hổ giơ nắm đấm lên, nói: “Mấy ngày này chắc cậu sẽ bận lắm, phân chia thời gian đi, có gì cần tớ hỗ trợ thì cứ nói.”
“Tớ biết.” Thẩm Thất gật đầu, cô cười, mặc dù nụ cười hơi miễn cưỡng.
Đúng là sẽ rất bận!
Đã phải lo chuyện ở công ty, lại còn phải suy xét cho tâm trạng của anh trai, còn phải đau đầu mối quan hệ của hai đứa trẻ và Hạ Nhật Ninh, càng đau đầu hơn nữa là đại thọ sắp đến.
Những chuyện này tách ra thì không sao.
Nhưng tất cả lại tới cùng một lúc, nên không thể nào không đau đầu được.
Hơn nữa còn phải giải quyết hết trong một thời gian ngắn, lại càng thêm đau đầu.
Bây giờ Lưu Nghĩa đang rơi vào bể tình với Văn Nhất Phi, trạng thái thay đổi rất nhiều.

Thẩm Thất cũng không muốn quấy rầy tới sự ngọt ngào của bọn họ, nhưng mà cái gì nên nói thì vẫn phải nói.
“Ai, Tiểu Nghĩa, nghe nói thị trường châu báu cấp thấp của toàn bộ thành phố Vinh đều bị Văn Nhất Phi nắm chặt rồi.” Thẩm Thất thấy không có gì phải khách khí với người nhà!
“Không biết nữa, tớ có đeo hết đâu. Hứ, không phải, tự nhiên cậu nhắc tới chuyện này làm gì, oa, Tiểu Thất, không phải chứ? Cậu định sáng lập nhãn hiệu châu báu của riêng mình thật đấy à?” Lưu Nghĩa phát giác ra liền kêu lên: “Thật sao? Là thật à?”
Thẩm Thất cười gật đầu: “Đúng vậy, lúc ở Đức tớ đã muốn sáng lập một nhãn hiệu châu báu của riêng tớ. Nhưng lúc đó không đủ kinh tế, nên chỉ có thể nghĩ mà thôi. Tớ là toàn tài đó nha! Ngoại trừ thiết kế tạo hình nhân vật, tớ còn có sở trường thiết kế trang sức!”
Lưu Nghĩa vui vẻ ôm chầm lấy Thẩm Thất: “Tiểu Thất tuyệt quá!”
Thẩm Thất cười cười, nói: “Vốn cũng không gấp như vậy. Có lần tớ lỡ miệng trong lúc nói chuyện với Hạ Nhật Ninh, ai ngờ anh ấy lại để trong lòng, gửi cho tớ một khoản tiền. Có khoản tiền đó, tớ có thể làm chuyện mà tớ muốn làm!”
“Rất nỗ lực!” Lưu Nghĩa ra sức gật đầu: “Đây mới là bộ dáng của một người chồng!”
Thẩm Thất vừa cười vừa nói: “Lần này tớ tạo một nhãn hiệu nữa, cậu có đề nghị gì hay ho không?’
“Còn đề nghị gì nữa? Cứ dùng nhãn hiệu S.A đi.” Lưu Nghĩa nói ngay: “Bây giờ các nhãn hiệu có tiếng đều như thế!”
Thẩm Thất liếc nhìn cô: “Tớ không hỏi cái này! Thân là phu nhân trẻ tương lai của Văn gia, cậu có đề nghị gì không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK