Mục lục
Lấy nhầm tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

20572.
"Muốn giữ được bí mật cũng được, thế nhưng là cậu nhất định phải cam đoan, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa." Thẩm Thất nghiêm túc nói.

"Tôi tận lực." Trợ lý tiểu Chu nói: "Tôi vốn chính là bởi vì ngưỡng mộ chị Khê mới."

Thẩm Thất cảm thấy một cơn nhức đầu.

"Cậu ở thành phố Vinh có chỗ ở không?" Thẩm Thất hỏi.

Từ Vân Khê là hôm nay mới đến đấy, bà ấy có thể ở biệt thự của mình, người khác thì không được!

Hạ Nhật Ninh biết được người đàn ông khác đi vào ở, không giết người mới là chuyện lạ.

"Không có." Trợ lý tiểu Chu trả lời: "Chưa kịp."

Tiểu Hạ nói: "Thiếu phu nhân, chuyện này giao cho tôi đi."

Thẩm Thất gật gật đầu nói: "Được rồi, tôi với anh cùng nhau đi. Không triệt để nhìn cậu ấy ở lại, trong lòng của tôi không ân tâm. Dù sao bọn nhỏ đêm nay thì đã giao cho Hạ Nhật Ninh rồi, tôi dứt khoát đem chuyện này cũng làm xong rồi mới hẳn trở về thôi."

Tiểu Hạ gật gật đầu, lập tức gọi một cuộc điện thoại, thu xếp ổn thỏa trợ lý tiểu Chu.

Thẩm Thất để lại cho anh ấy thuốc thoa, dặn dò anh ấy xức đúng lúc, lúc này mới cùng tiểu Hạ cùng nhau về tới biệt thự.

Chờ lúc Thẩm Thất trở lại, đã là nửa đêm rồi, đoán chừng bọn nhỏ đều cùng Hạ Nhật Ninh ngủ rồi, Thẩm Thất thì cũng không qua đó rồi.

Chuyện của trợ lý tiểu Chu, hãy để cho chính anh ấy tự xin phép nghỉ đi!

Mặt khác của Cảnh Hoa trang viên, Hạ Nhật Ninh đúng là dỗ dành bọn nhỏ ngủ ở trên một cái giường.

Hai con nít chưa mọc lông này mỗi bên một cái.

Hạ Nhật Ninh cảm thấy quá hài lòng rồi.

"Còn gì nữa còn gì nữa? Tiểu công chúa xinh đẹp, cùng tiểu hoàng tử của cô ấy đã gặp nhau chưa?" Thẩm Hà nghe kể truyện nghe đến rất sốt ruột.

Thẩm Duệ nhịn không được nói: "Hẳn là đã gặp rồi chăng? Bọn họ rõ ràng có duyên phận như thế."

Hạ Nhật Ninh cười cười, thấp giọng nói: "Đúng vậy a, bọn họ có duyên phận như thế, làm sao lại có thể dễ dàng tách ra đây? Sau khi tiểu hoàng tử kia ở tại chỗ đợi được vô cùng lâu, cũng không có đợi được bóng người của tiểu công chúa. Tiểu hoàng tử cho rằng tiểu công chúa đã quên mất hắn rồi, thế nhưng là tiểu hoàng tử lại chưa từng quên qua tiểu công chúa. Vết bớt ở trên người của tiểu công chúa, hắn nhớ được rất rõ ràng. Hắn biết, đời này nhất định phải tìm được cô bé này, sau đó cả đời coi gữ lấy cô ấy."

Thẩm Hà dùng sức nắm chặt tay: "Ừ! Nhất định phải như vậy!"

"Tiểu hoàng tử đợi a đợi a, đợi suốt mười tám năm, cuối cùng cũng chờ đến được tiểu công chúa." Hạ Nhật Ninh tiếp tục kể truyện: "Thế nhưng là tiểu công chúa không nhớ được hắn. Hắn cũng không nhận ra người ở trước mắt này chính là tiểu công chúa."

"A? Tại sao có thể như vậy! : " Con tim của Thẩm Hà cũng sắp xoắn lên rồi, vội vàng hỏi: "Về sau thì sao? Về sau đã nhớ ra chưa?"

Hạ Nhật Ninh nhìn lấy biểu cảm lo lắng của Thẩm Hà, đã cảm thấy đứa con chưa mọc lông này thật đáng yêu, nhịn không được cúi đầu xuống, hôn lên trán của tiểu công chúa này một cái: "Cậu chuyện ở sau này, rất dài rất dài. Nhưng mà hôm nay quá trễ rồi, các con nên nghỉ ngơi thôi!"

Thẩm Hà bĩu môi: "Con sau này còn có thể kiếm ông nghe kể truyện không?"

Hạ Nhật Ninh bật cười: "Đương nhiên là có thể!"

"Vậy sau này nơi đây, chúng con đều có thể tới sao?" Thẩm Hà không yên tâm, tiếp tục hỏi.

Câu truyện của đêm nay quá sốt ruột rồi á!

Quá là muốn biết kết cục á!

"Nhất định phải được! Mọi lúc mọi nơi, vĩnh viễn cũng có thể!" Hạ Nhật Ninh nghiêm tục mà trả lời: "Chỉ cần con đồng ý, nơi đây chính là nhà của con!"

Thẩm Duệ vẫn không có mở miệng, chờ sau khi Hạ Nhật Ninh nói xong câu đó, mới nhẹ nhàng mở miệng: "Cũng bao gồm cái nhà kia sao?"

Hạ Nhật Ninh trong nháy mắt chợt hiểu, một vẻ mặt nghiêm túc: "Đúng, mặc kệ là nhà nào, chỉ cần các con trở về, vậy đó chính là nhà của các con!"

Thẩm Hà một vẻ mặt mê mang: "Các người đang nói cái gì a?"

Hạ Nhật Ninh nhịn không được lại hôn hai đứa con một cái: "Được rồi, sau này con sẽ biết đấy. Bây giờ đã trễ rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi!"

Thẩm Hà bĩu môi nói: "Được rồi được rồi, đi ngủ thôi! Con muốn nằm gối lên cánh tay của chú ngủ được không!"

"Được!" Hạ Nhật Ninh cưng chiều mà trả lời: "Lời nói của tiểu công chúa chính là thánh chỉ!"

Thẩm Duệ cũng nói: "Con cũng muốn nằm gối đầu lên cánh tay ngủ."

"Được! Lời nói của tiểu hoàng tử cũng là thánh chỉ!" Hạ Nhật Ninh cưng chiều mà trả lời.

Thẩm Duệ cùng Thẩm Hà vô cùng vui vẻ cùng nhau nằm gối lên một cánh tay của Hạ Nhật Ninh, thoải thoải mái mái ngủ thiếp đi rồi.

Hạ Nhật Ninh nhìn lấy hai đứa con còn chưa mọc lông này, liền yên tĩnh như vậy ngủ ở bên cạnh của mình, cái cảm giác thỏa mãn kia ở dưới đáy lòng, thật không phải là dùng ngôn ngữ có thể tùy tiện hình dung ra được đấy.

Cảm giác huyết mạch tương liên, thật là quá kỳ diệu rồi.

Đó là loại cảm giác phát ra từ đáy lòng, sự cưng chiều và thương yêu từ đáy lòng.

Thật không phải là diễn kịch có thể diễn ra được đấy.

Chờ sau khi hai đứa con đã ngủ say rồi, Hạ Nhật Ninh mới rút ra cánh tay, gửi tin nhắn cho Thẩm Thất: "Các bảo bối đều đã ngủ rồi."

Thẩm Thất qua một lát sau mới trả lời tin nhắn: "Cha của đứa con, vất vả rồi."

Hạ Nhật Ninh trả lời tin nhắn: "Đây là hạnh phúc, không phải vất vả. Bên kia xử lý như thế nào rồi?"

Thẩm Thất lập tức gõ một đoạn lời nói: "Ài, quả thực là tình tiết cẩu huyết. Trợ lý tiểu Chu kia đã mến mộ mẹ nuôi đã lâu rồi, nhiều lần gián tiếp cho người giới thiệu làm trợ lý cho mẹ nuôi. Bởi vì mến mộ, đương nhiên là ân cần. Vì vậy, sinh hoạt và công việc của mẹ nuôi đều được quản lý rất ngay ngắn rõ ràng. Trợ lý tiểu Chu này cũng đúng là một nhân tài, đặc biệt am hiểu về công việc làm trợ lý, vì vậy mẹ nuôi đối với cậu ấy cũng vô cùng tin tưởng. Bởi vậy mặc kệ là chuyện gì, đều quen giao cho cậu ấy đi xử lý. Bởi vậy một số áp-phích cùng vật phẩm tư nhân của mẹ nuôi, cậu ấy cũng sẽ qua tay. Đêm nay sau khi cậu ấy đưa trà dưỡng sinh, một cái nhịn không được, lén lút hôn lấy áp-phích của mẹ nuôi, kết quả bị cha nuôi luôn đau khổ trông coi mẹ nuôi phát hiện, vì vậy đã bị cha nuôi bạo đánh một trận. Chỉ là bị thương ngoài da, bên trong không có bị gì, chỉ là cần dưỡng tầm vài ngày. Tiểu Hạ đã thuê phòng rồi, cho cậu ấy qua đó nghỉ ngơi. Ngày mai cho bản thân cậu ấy đi xin nghỉ phép thôi."


Hạ Nhật Ninh cười nhẹ, rủ mắt xuống, ngón tay nhanh nhẹn gõ một hàng chữ: "Phu nhân đã vất vả rồi, sớm chút nghỉ ngơi đi. Buổi sáng ngày mai đến dùng cơm."

Thẩm Thất một cơn ngọt ngào: "Được, em xem một mình anh là làm sao trông nom con cái!"

"Bảo đảm phu nhân sẽ hài lòng." Hạ Nhật Ninh gửi đi một nụ cười ý tứ sâu xa: "Tất cả mọi mặt đều khiến phu nhân hài lòng!"

Gương mặt của Thẩm Thất trong nháy mắt đỏ cả lên, gõ vài chữ gửi qua: "Lưu manh! Ngủ đây! Ngủ ngon!"

Hạ Nhật Ninh nhìn lấy sáu cái chữ này, nhịn không được cười phụt lên.

Ngủ ngon, phu nhân của anh.

Sáng hôm sau, Thẩm Thất mang theo Lưu Nghĩa cùng Từ Vân Khê cùng đi đến Cảnh Hoa trang viên dùng bữa.

Từ đường nhỏ của biệt thự đi qua, đúng lúc có thể tản tản bộ hít thở một chút không khí trong lành, thưởng thức một chút cảnh đẹp của Cảnh Hoa trang viên.


Mặc dù là mùa đông, cảnh vật của Cảnh Hoa trang viên một chút cũng không có héo tàn, một năm hai mùa, cái đẹp vẫn không giảm.


Cảnh Hoa trang viên có rất ít người ngoài, bên này đều là khu vực cấm.


Thỉnh thoảng có tia sáng quét hình thoáng qua, bởi vì Thẩm Thất là nữ chủ nhân của Cảnh Hoa trang viên, cho nên nơi mà cô đến, tự động được giải khóa.


Từ Vân Khê nhịn không được cảm khái nói: "Đều nói năng lực bảo an của Cảnh Hoa trang viên, là mạnh nhất của cả thành phố Vinh. Bây giờ tôi cuối cùng tin những lời nói này rồi. Xem ra, bảo an của bên đại trạch kia cũng chưa hẳn mạnh như bên đây."

Thẩm Thất cười mà không nói.

Cái này, đúng là như thế.

Bên đại trạch Hạ gia kia là một tồn tại manh tính tiêu chí, trừ phi là thật sự không muốn lăn lộn rồi, không ai dám đối với đại trạch Hạ gia ra tay đấy.

Đại trạch của Hạ gia, ngay cả ở bên trên cũng không dám động đấy, huống chi là những người khác đây?


Sùng Minh đã từng kiêu ngạo đến cỡ nào a, anh ấy cho dù kiêu ngạo cũng không dám đối với đại trạch của Hạ gia làm gì a? Chỉ có thể làm chút video cùng ảnh chụp, khiến Hạ Nhật Ninh chán ghét mà thôi.

Mà Hạ gia rất nhiều cơ mật, thật ra đều là giấu ở trong Cảnh Hoa trang viên đấy.

Những cơ mật này, Hạ Nhật Ninh không có cố ý giấu giếm với Thẩm Thất, nhưng mà cũng không có cho quyền hạn cho Thẩm Thất .

Thẩm Thất cũng không đi hỏi.

Đàn ông luôn có một số chuyện, là không thể tùy tiện nói cho người khác biết.

Chỉ cần vững tin hắn toàn tâm toàn ý yêu mình, như vậy là đủ rồi.

Dù sao, thân là tổng tài của tập đoàn Hạ thị, làm sao chỉ có thể có một mặt quang minh chính đại, mà không có một mặt hắc ám đây?

Ba người đi vào cổng của Cảnh Hoa trang viên, liền ở rất xa thì nhìn thấy Hạ Nhật Ninh dắt lấy một trai một gái từ trên cầu thang đi xuống.

Hai đứa con đều được chỉnh đốn được sạch sạch sẽ sẽ, Thẩm Hà mặc một bộ váy mới tinh, buộc bím tóc đuôi bò cạp tinh xảo, trang sức ở trên lọn tóc, đều là mẫu khảm nạm kim cương có số lượng có hạn.

"Chào mami! Chào mẹ nuôi! Chào bà ngoại!" Thẩm Duệ cùng Thẩm Hà đồng thời vẫy tay cùng ba người các cô ba chào hỏi.

Từ Vân Khê cười tủm tỉm ngồi xổm người xuống: "Đến đây nào, các bảo bối của bà!"

Thẩm Duệ và Thẩm Hà cùng nhau chạy tới, lập tức vọt vào trong lòng của Từ Vân Khê.

"Tiểu công chúa của nhà bà lại đẹp lên một chút rồi." Từ Vân Khê không chút keo kiệt này mà khen ngợi.

Quả nhiên, Thẩm Hà vô cùng vui vẻ, nói: "Hôm này, bím tóc là chú ấy chải cho con a!"

"Vậy con có muốn gọi chú ấy một tiếng daddy không?" Từ Vân Khê cố ý trêu chọc Thẩm Hà.

Thẩm Hà rất nhanh quay đầu lại nhìn thoáng qua Hạ Nhật Ninh, mắt phượng của Hạ Nhật Ninh cũng nhìn lấy Thẩm Hà, mắt mang niềm vui vẻ.

"Chú muốn trở thành daddy của con sao?" Giọng nói non nớt của Thẩm Hòa vang lên.

"Muốn." Hạ Nhật Ninh rất nghiêm túc mà gật đầu.

"Chú sẽ cam doan sau khi cùng mami khết hôn, sẽ đối xử tốt với con cùng anh trai không? Sẽ cùng chúng von gây dựng tình cảm không? Sẽ hiếu thảo với bà ngoại không? Sẽ cùng người của Thẩm gia gây quan hệ tốt không?" Thẩm Hà giống như người lớn mà nói: "Nếu như chú có thể làm được, con đây cho phép chú theo đuổi mami của con rồi! Chú có thể cầu hôn với mami rồi đấy!"

Hạ Nhật Ninh lập tức mỉm cười: "Vậy con có muốn gọi chú một tiếng daddy trước không?"

Thẩm Hà nhăn nhó một hồi: "Sao cảm thấy gọi không ra miệng. Luôn cảm thấy hình như đối phương có chút, vẫn là không đúng."

Những người ở hiện trường đồng thời nhướn mày.

Trực giác của tiểu nha đầu, có cần quá nhạy cảm như vậy không?

Mới ba tuổi thì lợi hại như vậy rồi, sau này trưởng thành rồi còn có thể chịu nổi sao?

Sau này, người con trai như thế nào mới có thể giáng phục được tiểu yêu tinh có trực giác nhạy cảm như vậy đây?

Thẩm Thất hoà giải: "Được rồi, đều đừng đứng ở đây nữa, ăn sáng trước đi!"

Từ Vân Khê quay đầu nhìn xem sắc trời, nói: "Thật kỳ lạ, tiểu Chu lúc này là lẽ ra phải cho tôi đưa tới nước canh bữa sáng rồi, hôm nay còn chưa tới đấy."

Thẩm Thất cùng Hạ Nhật Ninh trao đổi một ánh mắt.

Lưu Nghĩa lập tức nói: "Uống nước canh bữa sáng gì a! Đến Cảnh Hoa trang viên còn sợ mẹ uống không được canh? Ẩm thực ở nơi này, là so với nhưng khách sạn ngôi sao ở bên ngoài còn tinh xảo hơn đấy! Đi thôi đi thôi! Có lẽ là người ta có chuyện đấy. Mẹ vẫn không thể cho phép người ta có chút chuyện phiền phức sao?"

Từ Vân Khê suy nghĩ một hồi, lời nói này có lý, bởi vậy cũng không có suy nghĩ nhiều, cùng theo mọi người liền đi vào phòng ăn dùng cơm rồi.

Lúc đang dùng bữa, bên người của Hạ Nhật Ninh, mỗi một bên ngồi một đứa bé.

Thân là cha ruột, lần đầu tiên trông nom bảo bảo ăn cơm, hắn đây là đường đường tổng tài lớn cũng có chút kích động a!

Hắn cuối cùng cũng có thể tự tay đút cho con trai bảo bối và con gái bảo bối của mình ăn cơm rồi!

Ai nói người đàn ông thành công không quan tâm đến nhà đấy?

Nói dóc!

Người đàn ông trông nom gia đình, mới là hạnh phúc nhất được không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK