20323.
Thẩm Thất cười đau khổ nói: “Em không muốn ăn.”
“Cho dù em không muốn ăn, cũng phải nghĩ vì đưa bé trong bụng.” Phùng Mạn Luân cười nhẹ.
“Con gì cơ?” Sự hoài nghi trên nét mặt Thẩm Thất.
Phùng Mạn Luân liền mở to mắt: “Em em vẫn chưa biết chuyện mình đã mang thai sao?”
“Em đã mang thai?” Thẩm Thất hỏi Phùng Mạn Luân.
Nhìn nét mắt nghi ngờ và khó tin của Thẩm Thất, Phùng Mạn Luân với nét mặt không lời.
Thẩm Thất liền phản ứng ra.
Đợi đã!
Mình đã mang thai?
Tại sao lại trong thời gian này!
Tại sao lại chọn lúc mình đang đau khổ nhất đấu tranh nhất?
Làm sao đây?
Bản thân mình phải làm sao?
Đợi đã, tại sao Phùng Mạn Luân lại biết mình đã mang thai, bản thân mình lại không biết?
Phùng Mạn Luân nhìn biểu hiện của Thẩm Thất đã đoán được suy nghĩ của cô ấy, thở hơi nhẹ, nói: “Vốn dĩ tin tức này là buổi sáng hôm nay do Hạ lão phu nhân nói với em. Mấy hôm trước em đột nhiên ngất đi đúng không? Bác sĩ của Hạ gia lấy máu của em, mang về làm thí nghiệm, đã chắc chắn, em đã mang thai rồi. Chỉ là thời gian còn ngắn, em mới không có cảm nhận được.”
Toàn bộ thân thể của Thẩm Thất như bị sét đánh, toàn cơ thể ngồi đơ ra ở đó, một câu nói cũng không nói ra.
Bàn tay đặt lên phần bụng dưới, chỗ đó đã có một tiểu sinh mạng rồi sao?
Nhưng, con à, con đến không đúng lúc rồi.
Mẹ của con cùng bố của con phải li hôn rồi.
Xin lỗi, để con xuất hiện trên thế giới này, thì con lại có một gia đình không hoàn chỉnh.
Đều là mẹ không tốt, đều là do mẹ ngu quá, mới để con đến thế giới này.
Phùng Mạn Luân kéo miệng một cách khó khăn.
Nghe được tin Thẩm Thất mang thai, trong lòng của anh ta khó chịu một chút.
Luôn cảm thấy, thứ gì đó vốn thuộc của anh ta, bị người ta dùng mất rồi.
“Em dự định thế nào?” Phùng Mạn Luân nhìn Thẩm Thất lặng lẽ.
Thẩm Thất cười đau khổ lắc đầu: “Em cũng không biết. Đúng rồi, bên chỗ thầy Tra Nhĩ Tư, có lẽ em không thể qau đó rồi. Khi em dời đi vội quá, lễ vật cũng để ở trang viên Cảnh Hoa, phiền anh mang quà qua cho thầy Tra Nhĩ Tư. Tình trạng hiện tại của em, không thích hợp để gặp bất cứ ai. Cho nên, chỉ có thể làm phiền anh.”
“Những thứ này đều là việc nhỏ. Thẩy Tra Nhĩ Tư cũng biết việc của em rồi, cho nên, thầy cũng dặn dò anh, để cho anh giúp em hiểu rõ.” Phùng Mạn Luân nói: “Thầy thay đổi hành trình, ngày kia mới rời đi. Anh đã đến trước chào thầy rồi.”
Thẩm Thất gật đầu.
“Sắp đến tết rồi, em không thể ăn tết ở bên ngoài được?” Phùng Mạn Luân nói: “Nếu em không muốn gặp người khác, có thể đến nhà của anh em yên tâm, trong thời gian nghỉ tết anh sẽ không ở đó, anh cũng phải trở về Phùng gia đón tết.”
Thẩm Thất lắc đầu: “Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu. Em chỉ muốn đến gặp bố, nói lời xin lỗi bố. Em trong dịp tết, sẽ cùng mẹ và anh trai đón tết chăng?”
Trong mắt của Phùng Mạn Luân có chút thất vọng, trên miệng lại nói: “Cũng tốt. Có gì cần giúp đỡ, cứ nói với anh. Chỉ cần anh có thể giúp em, thì anh nhất định sẽ cố gắng đến cùng.”
Thẩm Thất gật đầu.
Hai người ngồi đó, chỉ một lát thì không nói gì.
“Chi bằng, anh đi cùng em tảo mộ.” Phùng Mạn Luân nhẹ nhàng mở lời: “Dù gì thì anh cũng đã đi hai lần rồi.”
Thẩm Thất nhẹ nhàng lắc đầu: “Thật sự là không cần. Vào thời gian cuối năm, lúc công ty bận nhất, anh không cần đi cùng em, làm nhỡ việc của công ty. Em không phải là đứa bé nữa, em hiểu mà.”
Nghe thấy lời từ chối của Thẩm Thất, trong mắt của Phùng Mạn Luân càng thể hiện rõ sự thất vọng.
Anh ta luôn hiểu rõ, anh ta bị Thẩm Thất loại trừ bên ngoài lòng mình.
Cho dù bây giờ Thẩm Thất đã có chủ định li hôn với Hạ Nhật Ninh, trong lòng cũng sẽ không mở cửa cho ai hết chăng?
Phùng Mạn Luân không phục.
“Không sao, anh cũng đã sắp xếp tạm ổn rồi. Sẽ không làm ảnh hưởng tới các việc của anh.” Phùng Mạn Luan nhìn Thẩm Thất với tràn đầy hi vọng: “Tiểu Thất, anh thật sự không yên tâm em một mình bên ngoài. Anh đảm bảo khi em cần yên tĩnh, anh sẽ không nói gì. Khi em cần một mình, anh sẽ chỉ ngồi nhìn từ xa. Anh là sư huynh của em, thầy giáo lại nhờ anh chăm sóc em. Anh không thể nào cứ thế mà để em một mình ở bên ngoài. Thế giới bây giờ không hề bình yên như em suy nghĩ, em vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, thì sẽ rất dễ bị mấy bọn xấu chọc ghẹo.”
Nghe được lời của Phùng Mạn Luân, vốn là một Thẩm Thất đau buồn cả ngày, bỗng nhiên có một nụ cười.
“Sư huynh, để anh khen em như thế, em đều cảm thấy sắc đẹp của em khác thường rồi. Em không phải thế đâu anh, em đâu có sắc đẹp như thế.” Thẩm Thất cười rồi.
Cho dù cười rất là miễn cưỡng.
“Không hề! Em thật sự rất đẹp!” Phùng Mạn Luân rất khó có dáng vẻ nghiêm chỉnh khen một người: “Em chỉ là từ nhỏ đến lớn bị anh trai che mất sự rực rõ. Cho nên, sắc đẹp của Thẩm Lục, thật sự thế giới hiếm gặp.”
Thẩm Thất gật đầu: “Điều này đúng. Khi còn nhỏ, không biết bao nhiêu người xấu thèm muốn khuôn mặt của anh trai. Để bảo vệ anh trai, em cũng không ít lần đánh nhau.”
“Cho nên, để anh đi cùng em được không?” Trong ngữ điệu của Phùng Mạn Luân có mang theo một sự cầu xin trong đó.
Thẩm Thất suy nghĩ một lát, chỉ có thể gật đầu: “Vâng ạ.”
Nhận được sự cho phép của Thẩm Thất, Phùng Mạn Luân nhẹ cả người.
Phùng Mạn Luân cùng Thẩm Thất đi nghe ngóng tin tức của Lâm Vũ Tường, rất nhanh bị người của Hạ Nhật Ninh truyền tin về.
Nghe được tin tức này, Hạ Nhật Ninh liền cười đau khổ.
Anh ấy vô cùng đố kỵ, nhưng lại không thể ra tay can thiệp.
Đúng thế, có Phùng Mạn Luân bên cạnh, Thẩm Thất sẽ an toàn hơn một chút.
Cảm giác chỉ biết nhìn người con trái khác đi cùng người vợ của mình đến chỗ khác, bản thân lại chỉ có cảm giác không nên lời, thật sự ức chế tuột cùng.
Nhưng, ai bảo anh ấy để xảy ra những chuyện này?
Thẩm Thất thực ra vẫn không tin việc mình đã mang thai.
Cô ấy không tin, đến bệnh viện làm kiểm tra.
Bác sĩ nói với cô ấy, chính xác là đã mang thai, chỉ là mới còn nhỏ, nên bây giờ vẫn chưa có triệu chứng chính xác.
Đến thời khắc này, Thẩm Thất không thể không đón nhận sự thật này.
Đến khi tin mang thai chính xác, Thẩm Thất mới bắt đầu ép bản thân mình ăn.
Cho dù không muốn ăn, cũng ăn lấy một miếng.
Vì đứa bé này đã đến thế giới này, vậy thì phải đối xử tốt với nó!
Có Phùng Mạn Luân lái xe, hai người cùng đi tảo mộ, thì rất thuận tiện.
Đã lập xuân rồi, gió trên núi vào thời gian mạnh nhất.
Xuân hàn lạnh tê buốt, Thẩm Thất ôm một bó hoa đứng trước bia mộ của Lâm Vũ Tường, mãi mãi như thế.
Thẩm Thất nhìn bức ảnh của Lâm Vũ Tường cứ trẻ mãi không đổi, lặng lặng không nói.
Cô ấy không biết nên nói gì.
Xin bố tha lỗi?
Hay là nói với bố bản thân không thể tha thứ Vưu Tâm Nguyệt?
Vốn dĩ trong lòng đã chuẩn bị trước lời nói, lúc này đã hoàn toàn không dùng được rồi.
Thẩm Thất chỉ là lặng lẽ lau chùi bia mộ, chân thành mà sùng kính.
Biết bản thân mình đã mang thai, trong tâm tríđương nhiên có sự thay đổi.
Trước khi làm mẹ, bản thân có thể bất chấp.
Nhưng khi đã làm mẹ rồi, dường như mất đi tư cách bất chấp.
Sinh mang nhỏ bé mình đang mang, cần sự chăm sóc của cô ấy.
Phùng Mạn Luân quả nhiên nói được làm được.
Khi Thẩm Thất đứng trước bia mộ của Lâm Vũ Tường, anh ta chỉ đứng nhìn từ xa, đồng thời không làm phiền Thẩm Thất và Lâm Vũ Tường.
Thời khắc mà càm được tờ báo cáo kiểm tra của bệnh viện, toàn bộ người cùa Thẩm Thất hình như đều thay đổi rồi.
Khi mới gặp cô ấy, cô ấy còn dường như không nơi nương tựa như thế.
Nhưng Thẩm Thất khi này, dường như trong thời gian ngắn đã trưởng thành rất nhiều.
Cô ấy hiểu gánh vác và trách nhiệm.
Thẩm Thất từ từ quỳ người xuống, dựa vào bia mộ, thờ ra nhè nhẹ: “Bố ơi, con làm thế đúng không?
Trả lời cô ấy, chỉ có tiếng gió vi vu.
Thẩm Thất cười đau khổ: “Bố có trách con không?”
Lâm Vũ Tường trên bức ảnh cười hạnh phúc như thế, nhưng mà lại không thể trả lời vấn đề này của Thẩm Thất.
“Bố ơi, con sẽ không tha thứ đâu.” Thẩm Thất nói nhẹ: “Nếu không có sự tổn hại ban đầu, người nhà chúng ta đều sẽ rất tốt. Nhưng, xin lỗi, bố ạ. Đứa bé này đã đến thế giới này rồi, con không thể vì bản thân đoạt đi quyền được sống của nó. Con sẽ sinh đứa bé này ra, một mình nuôi nó trưởng thành. Bố ơi, về sau có thể con đến rất ít, thì đừng có giận nha?”
“Đợi con ổn định xong, con sẽ lại đến thăm bố. Rời khỏi Hạ gia, sau khi li hôn, rất nhiều thứ đang chờ đợi. Nhưng, con sẽ rất kiên cường. Tiểu Thất của bố, nhất định sẽ không thua đâu.” Thẩm Thất dựa vào bia mộ, khuôn mặt tuyệt vọng: “Bố ơi, bố sắp được làm ông ngoại rồi, vui không bố? khi làm trưởng bối phải làm gương mẫu, phải luôn vui vẻ ở nước thiên quốc, như thế, con, anh trai và mẹ mới yên tâm. con sẽ chăm sóc tốt anh trai và mẹ, sẽ không để người khác bắt nạt họ nữa.”
“Anh trai cũng đã trở lại hoàn toàn bình thường sức khỏe rồi, bố xem thấy được không? Anh trai thật giỏi, đúng không ạ? Cho nên Tiểu Thất cũng sẽ cố gắng, Tiểu Thất cũng sẽ làm cho bố được hãnh diện vì Tiểu Thất.” Thẩm Thất nhìn yêu mến chạm vào bức ảnh trên bia mộ: “Bố ơi, con rất nhớ bố.”
Thẩm Thất ở trên núi hàng mấy tiếng đồng hồ, khi trời sắp tối mới rời đi.
Bởi vì trời quá tối, Thẩm Thất và Phùng Mạn Luân chỉ có thể nghỉ ngơi ở trong thị trấn gần đó.
Bởi vì việc trộm mộ lần trước, người đến đây tìm châu báu rõ ràng rất nhiều.
Toàn bộ thị trấn đều trống trơn.
Sự ảm đạm của việc kinh doanh, ông chủ khách sạn của thị trấn nhìn thấy Phùng Mạn Luân và Thẩm Thất, từ xa đã mời chào cho việc kinh doanh, đồng thời chủ động nói ra ưu đãi giảm giá.
Nghĩ những ngày tháng bận rộn trước đây, lại so sánh với ảm đạm bây giờ, thật sự làm cho người ta cảm thấy thật đáng buồn.
“Hai vị lại đến tảo mộ sao? Đúng là người con có hiếu!” Thẩm Thất và Phùng Mạn Luân lần này là lần thứ ba đến rồi, cho nên, mọi người cũng được coi là quen qua.
Thẩm Thất gật đầu.
Ông chủ khách sạn xoa xoa tay nói: “Tôi chuẩn bị cho hai người một căn phòng tốt nhất, giảm 20% thế nào? Đây là giá cho khách quen, không thể thấp hơn được nữa.”
Thẩm Thất cười.
Phùng Mạn Luân không phải người thiếu tiền, lập tức nói: “Được, chọn phòng tốt nhất.”
Ông chủ khách sạn lập tức nói một cách đầy vui vẻ: “Được được được, hai người tuyệt đối yên tâm, tuyệt đối là phòng tốt nhất!”
Ở trong khách sạn, Thẩm Thất thì không thức đêm, chuẩn bị đi ngủ sớm.
Là vì, đã làm mẹ, tất cả đều phải vì con mà.
Chỉ là không ngờ, vừa ngủ, thì đã vào trong giấc mơ.
Trong mơ, lại một lần nữa mơ thấy vị Đại Đế thần bí đó.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK