Mục lục
Lấy nhầm tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

20803.“Chắc có lẽ vẫn suy nghĩ.” Đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh cũng nhìn ra phía sân, anh nói nhẹ: “bất luật thế nào, họ vẫn chưa ly hôn. Nếu họ ly hôn, rồi sẽ giống Phạm Thành Phạm Ly, chả quan tâm nữa.”
Phạm Thành Phạm Ly ngửa tay ra, nói: “cho dù là ly hôn rồi, thật ra cũng không tốt đến mấy đâu! Nhìn kết quả thê thảm của chúng tôi này!”
Hạ Nhật Ninh nói: “tôi tin chắc chắn Nhất Phi sẽ hiểu thôi.”
“Được rồi.” Thẩm Thất bất lực nói: “tự nhiên em cảm thấy, em rất thương cô. Ngay từ đầu đã không yêu, giữa chừng còn miễn cưỡng sinh con, sau đó cứ giữ lấy cuộc hôn nhân mấy chục năm không có tình yêu, không ngừng tranh cãi, còn phải giả bộ với bên ngoài như rất thương yêu nhau. Thật sự là rất vất vả.”
Thẩm Thất đang nói những lời này, đúng lúc này Văn phu nhân đi từ trên tầng xuống, vừa đúng lúc bà cũng nghe thấy những lời Thẩm Thất vừa nói, bà cười rất thoải mái: ‘vất vả sao? Không vất vả đâu!”
Mọi người cùng quay đầu lại nhìn bà.
Thẩm Thất không kìm nổi nói: “cô ơi, cháu xin lỗi, không phải chúng tình cố ý bàn tán đâu. Chúng cháu chỉ cảm thấy, Nhất Phi có vẻ rất miễn cưỡng, hình như không chấp nhận chuyện của cô lắm.”
“Không phải hình như, mà là vẫn luôn không chấp nhận: “Văn phu nhân bình tĩnh trả lời: ‘cô biết các cháu hiếu kỳ. Hôm nay hiếm khi có dịp có hứng nói đến chuyện này, hay chúng ta cứ nói thoải mái đi.”
Mọi người lần lượt ngồi xuống, vây quanh Văn phu nhân.
“Đúng vậy, năm đó cô và bố Nhất Phi cưới nhau, đúng là có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ. Lúc đó, cô cũng từng mơ tưởng, cô có thể thay đổi ông, cô có thể khiến ông trở thành mẫu người đàn ông cô muốn. Nhưng sự thật chứng minh suy nghĩ này của cô thật là nực cười!” Văn phu nhân kể cho mọi người nghe với vẻ mặt rất thản nhiên, có thể thấy bà thật sự không còn một chút tình cảm nào nữa rồi.
“Cô và bố Nhất Phi bên nhau mười mấy năm, mà trước khi cô và ông cưới nhau, ông đã có hồng nhan tri kỷ sống chết có nhau ở bên ngoài rồi.” Văn phu nhân thở dài một tiếng nói: “nhưng mà lúc đó, cô không hề biết chuyện. Sau đó cô sinh hạ Nhất Phi, cũng cãi nhau với ông rất nhiều lần, đến lúc đó cô mới biết mỗi lần ông cãi nhau với cô, đều đi tìm hồng nhan tri kỷ đó. Nhưng những chuyện như vậy, là chuyện xấu, nên Văn gia và gia đình nhà cô cùng nhau giấu giếm việc này. Nhưng vấn đề của cô không được giải quyết, chiến tranh sẽ ngày càng lan rộng. Vì vậy, cô tức quá đã yêu cầu ly thân, như vậy hai bên sẽ không làm phiền đến cuộc sống của nhau. Ông cũng đồng ý luôn.”
Văn phu nhân nhún vai nói tiếp: “đây chính là sự thật câu chuyện năm đó. Trong cuộc hôn nhân này, cô và ông đều sai, nhưng cả hai cũng đều đáng thương. Ông không thể ở bên hồng nhan tri kỷ của mình, cô không thể có được cuộc sống mà cô mong muốn. Nhưng nếu chia tay, lại không hề là chuyện đơn giản. Vì một khi cô chú ly hôn, không chỉ từ bỏ toàn bộ tài sản của mình, còn phải từ bỏ toàn bộ quyền lợi với con. Điều nực cười nhất là, lúc cô và ông kết hôn, đã từng đưa ra ba quy định, đó chính là, một khi ly hôn, toàn bộ tài sản sẽ thuộc về nhà nước. Nói cách khác, nếu Nhất Phi không có con, tài sản của ba người nhà cô, toàn bộ sẽ thuộcvề nhà nước, mà không phải của một mình Nhất Phi.”
Những lời nói của Văn phu nhân, khiến tất cả mọi người đều trầm trồ.
“Quy định này, cô chưa bao giờ kể cho ai.” Văn phu nhân tiếp tục nói: ‘một là thỏa thuận năm đó quy định không được nói ra, một nguyên nhân khác là năm đó Nhất Phi còn nhỏ, không có khả năng đấu tranh, nói ra cũng không có tác dụng gì. Nhưng bây giờ khác rồi, Nhất Phi đã trưởng thành, và có vị hôn thê rồi. Vậy chờ sau khi Tiểu Nghĩa có con, thỏa thuận này, sẽ tự nhiên bị hủy. Đến lúc đó, cô cũng có thể chính thức thoát khỏi cái lồng sắt này rồi.”
“Vì vậy, chính vì những vấn đề này, cô không thể làm thủ tục ly hôn với chú. Tất nhiên, cũng vì cô hiếu thắng, nên ông cũng không dám đề xuất ly hôn.” Văn phu nhân cũng coi như là biết thân biết phận, bà tiếp tục nói: “tuy cô và Kim Kiện bên nhau bao nhiêu năm, nhưng không có con, một là vì thân phận cô không thể làm như vậy, hai nữa là cô không muốn mai sau anh em tranh giành lẫn nhau. Cô cũng không có nhiều tài sản, chỉ là mấy căn hộ của hồi môn lúc cười. Cô đâu có để ý đến những thứ đó? Thứ cô coi trọng nhất, chỉ là Nhất Phi mà thôi.”
“Cô ơi, chúng cháu hiểu ý của cô rồi.” Thẩm Thất gật đầu nói: “xin lỗi cô, trước đây Nhất Phi rất ít khi nhắc đến chuyện gia đình, vì vậy chúng cháu cũng biết rất ít.
Văn phu nhân từ từ lắc đầu, ra hiệu không sao.
Nếu bà còn suy nghĩ, chắc có lẽ cũng không vô tư đến thế.
Trong sân, Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa dựa người vào nhau, hai người đang chơi xích đu, thì thầm với nhau những câu chuyên, hít thở không khí tự do.
“Tiểu Nghĩa, em có coi thường anh không?” Văn Nhất Phi nắm lấy ngón tay Lưu Nghĩa, từ từ mở lời hỏi.
Lưu Nghĩa lắc đầu: “tại sao anh lại hỏi như vậy chứ?”
“Em cũng thấy đấy, gia đình anh phức tạp thế. Hôm nay chúng ta đã gặp người tình của mẹ anh, chắc chiều nay sẽ gặp hồng nhan tri kỷ của bố anh.” Văn Nhất Phi cười gượng gạo nói: “rõ ràng anh chỉ có một bố một mẹ, nhưng tự nhiên lại lòi ra mẹ kế và bố dượng chưa hề gặp mặt. Thái độ của mẹ anh, em cũng thấy rồi đấy. Mẹ rất coi trọng Kim Kiện đó. Nếu mẹ anh và bố anh chia tay nhau, chắc mẹ và ông ta sẽ đến với nhau?”
Lưu Nghĩa gật đầu: “cũng có khả năng là như vậy.”
“Thật ra trước đây người tình của mẹ anh nhiều lắm, đa số chỉ là vui chơi qua đường thôi, không hề thật lòng. Nhưng Kim Kiện này, cũng được coi là vừa mắt mẹ, duy trì bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa chia tay nhau.” Văn Nhất Phi càng nói càng buồn bã: “bố anh nhu nhược, luôn bị mẹ anh ép không ngẩng được đầu lên, cho nên rất ít khi ý kiến với việc của anh. Từ lúc anh còn rất nhỏ đã không ở nhà rồi, đa số thời gian là ở với Nhật Ninh và Phạm Thành Phạm Ly. Cái nhà này, anh thật sự không muốn về. Cứ mỗi lần về, lại thêm một đống tâm sự.”
“Em có thể hiểu được.” Lưu Nghĩa nắm tay Văn Nhất Phi nói: “năm đó khi bố em và mẹ em ly hôn, em cũng như vậy, một bụng tâm sự. Nhưng, chả phải em cũng cứ thế vượt qua rồi? Nhất Phi, em không vì thế mà coi thường anh đâu, anh có khó khăn gì, chúng ta cùng nhau vượt qua. Được không anh? Với lại, thật ra nếu cô và chú thật sự không còn tình cảm với nhau nữa, cứ cố ép họ sống với nhau, đối với cả hai đều là sự tra tấn. Họ không chia tay nhau, thật ra là có nguyên nhân đó? Nhưng, em luôn tin một điều. Đó là dù thế giới tình cảm của họ có thay đổi như thế nào, họ vẫn rất yêu anh!”
“Em nghĩ như vậy thật sao?” Văn Nhất Phi ngạc nhiên nhìn Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa chủ động dựa vào vai Văn Nhất Phi, nói nhỏ: “em tin là, chúng ta sẽ đi với nhau đến cuối con đường. Cũng giống như Tiểu Thất và Hạ Nhật Ninh vậy, sẽ luôn hạnh phúc bên nhau. Nhật Ninh không bao giờ thỏa hiệp không bao giờ bỏ cuộc, cuối cùng cũng được Tiểu Hà đón nhận. Vì vậy, em cũng tin chỉ cần chúng ta có quyết tâm có nghị lực, nhất định sẽ có được hạnh phúc mà mình mong muốn!”
Văn Nhất Phi nghe xong, cảm thấy rất xúc động, anh ôm lấy Lưu Nghĩa, hôn nhẹ một cái lên trán cô.
Buổi trưa khi ăn cơm, Văn phu nhân gọi cả Kim Kiện ngồi ăn cùng mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK