Mục lục
Lấy nhầm tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

20543.Triệu Văn Văn cười nói: “Được rồi, mọi người đừng đứng nói chuyện như thế. Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, không ăn sẽ nguội mất.”

Triệu Văn Văn nói xong liền quay đầu lại nhìn Thẩm Thất: "Tiểu Thất, thật sự ngại quá, làm phiền mấy người rồi.”

Những người khác đều cười tủm tỉm, trả lời: “Đâu có, đâu có, chúng tôi cũng chỉ là có chút hiếu kỳ với nhà họ Phùng, muốn nhân cơ hội này để ăn chực vài ngày.”

Phùng Mạn Luân cười khéo: “Các vị muốn ở lại đây bao lâu thì cứ tự nhiên. Ba mẹ tôi cùng ông nội đều ở vườn sau, chúng ta ở phía trước có ầm ĩ như thế nào, cũng sẽ không quấy rầy đến bọn họ đâu.”

Hạ Nhật Ninh, Văn Nhất Phi, Phạm Thành, Phạm Ly dùng ánh mắt sâu xa nhìn Phùng Mạn Luân một cái.

Các vị trưởng bối nhà họ Phùng giống như bị giam lỏng, chuyện này, chắc đã không còn là bí mật.

Chỉ là, nghe thấy là một chuyện, chính mắt nhìn lại là chuyện khác.

Mà bộ dạng của Phùng Mạn Luân, hình như hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện này.

Không có điểm gì muốn che dấu.

Hắn đã càng ngày càng thích ứng với thân phận và địa vị của mình, hắn không hề che dấu dã tâm của mình như trước nữa, hắn đã dần dần duỗi thân, nhe răng nanh ra rồi.

Cho dù là đối mặt với Hạ Nhật Ninh bọn họ, hắn cũng không còn ngụy trang thuộc tính của mình nữa.

Hắn vốn dĩ là con báo săn mồi chứ không phải con mèo nuôi.

Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh nhíu lại: “Thế thì tốt quá. Đã quấy rầy các vị trưởng bối, có điều sẽ rất thất lễ.”

Lời nói của Hạ Nhật Ninh mang hai ý nghĩa, hầu hết mọi người nghe đều hiểu.

“Hạ tổng là người có chừng mực.” Phùng Mạn Luân không để ý chút nào, nói: “Các vị, mời.”

Phùng Mạn Luân không tiếp chiêu, mọi người cũng chỉ có thể từ bỏ.

Mọi người cùng đi đến phòng ăn, Thẩm Thất vừa vào cửa, liền nhìn thấy người làm đang mang đồ ăn lên.

Chỉ là một bữa ăn sáng mà Phùng Mạn Luân cũng làm đủ các tư thái.

Tiến hành dựa theo chế độ nghiêm ngặt.

Bàn ăn là loại bàn ăn dài theo kiểu dáng phương Tây.

Mọi người ngồi đối diện nhau, thuận tiện nói chuyện với nhau.

Bởi vì chỉ có vài người như vậy, cho nên đều ngồi cùng nhau, nói chuyện với nhau cho tiện.

Thẩm Thất vừa ngồi xuống, lập tức có người mở khăn ăn rồi cẩn thận trải ra cho cô.

Ngay sau đó có người bưng tới cho cô một ly trà.

Chỉ có mình Thẩm Thất có, Triệu Văn Văn và Lưu Nghĩa đều không có.

Thẩm Thất ngỡ ngàng: “Cho tôi sao?”

Phùng Mạn Luân lập tức giải thích: “Đây là cách pha chế thuốc mà bác gái tìm được, bác nói em mùa đông chân tay dễ bị lạnh nên đã chuẩn bị riêng để em chăm sóc cơ thể. Đúng lúc mấy ngày vừa rồi anh đi Đông Bắc, gặp được bác gái, bác gái liền đưa cho anh toa thuốc này, nhờ anh chuyển lại cho em. Vừa lúc, anh đang sắc thử theo toa thuốc này trước xem sao, em uống thử xem, nếu mùi vị không ổn, anh sẽ cho người thay đổi toa thuốc.”

Nghe thấy Phùng Mạn Luân nói như vậy, đôi mắt Thẩm Thất lóe lên một tia ấm áp: “Mẹ gần đây có khỏe không?”

“Ừ, rất khỏe. Hai đứa trẻ quả thực trở thành trụ cột lớn nhất của bác.” Phùng Mạn Luân trả lời.

Nhắc tới người nhà, mặt mũi Thẩm Thất đều giãn ra.

Hạ Nhật Ninh không hé răng, mắt phượng thản nhiên nhìn qua Phùng Mạn Luân một cái.

Chơi bài tình thân ư? Thú vị, thú vị.

Nói trắng ra là chẳng phải đang nói cho hắn biết, Phùng Mạn Luân có thể tiếp cận người nhà họ Trầm một cách không hạn chế, còn Hạ Nhật Ninh hắn lại chỉ có thể nghĩ biện pháp tới gần thôi sao?

Hừ!

Thẩm Thất không nghĩ nhiều như vậy, nghe thấy Phùng Mạn Luân nói như thế, mặt mày liền tươi lên: “Qua vài ngày nữa, anh cả sẽ kết hôn, em phải về giúp. Đến lúc đó cũng được gặp rồi.”

“Anh cả kết hôn?” Hạ Nhật Ninh khiêu mi: “Sao anh không nghe thấy tin tức gì?”

“Tin kết hôn vẫn chưa được công bố chính thức đâu.” Thẩm Thất cười giải thích: “Hơn nữa nhà em cũng không định tổ chức lớn, chỉ là người nhà hai bên ngồi lại ăn bữa cơm là được rồi. Anh cả và chị dâu đều là người rất có tiếng tăm, nếu bọn họ cứ tuyên truyền như thế sẽ gây ra những phiền toái không cần thiết. Dù sao, bà ngoại đã tám mươi tám tuổi rồi, không chịu nổi nhiều sức ép. Cho nên, bọn em đều nhất trí đồng ý chỉ mời người thân trực hệ của hai gia đình đến tham gia là được rồi.”

Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh nhướn lên.

Hắn ghen rồi.

Trực hệ.

Nhưng lại không nói cho hắn biết.

Hừ, rõ ràng không coi hắn là người thân trực hệ.

Văn Nhất Phi nhếch môi, quay đầu nhìn Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, em xem Thẩm Nhất cũng kết hôn rồi, chúng ta cũng nên đàm chuyện hôn sự một chút chứ?”

Lưu Nghĩa liếc hắn một cái: “Câm miệng.”

Văn Nhất Phi quả nhiên không hé răng.

Phạm Thành, Phạm Ly ngồi ở phía bên kia cười ha hả, chỉ ngồi xem náo nhiệt.

Triệu Văn Văn vẫn không hé răng, ánh mắt cô hơi tán loạn, hiển nhiên là đang nghĩ về nỗi băn khoăn của mình.

“Văn Văn? Văn Văn?” Phùng Mạn Luân gọi vài tiếng, Triệu Văn Văn mới hồi phục lại tinh thần: “Hả? Hả? Có chuyện gì?”

“Tiểu Thất vừa hỏi em đấy. Em nghĩ cái gì thế?” Đáy mắt Phùng Mạn Luân mang theo chút bất mãn.

Triệu Văn Văn lập tức nói với Thẩm Thất: “Thực xin lỗi, vừa rồi tôi hơi thất thần. Cô nói cái gì vậy?”

Thẩm Thất cười nói: “Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi cô, thân thể khá hơn chút nào không? Cần tìm thầy thuốc không? Hôm nay cô có dự định gì?”

Ánh mắt Triệu Văn Văn lóe lên, lắc đầu nói: “Không việc gì đâu. À không, tôi đỡ hơn rồi. Ý tôi là, hôm nay không có dự định gì cụ thể cả. Chỉ là, tôi có chút chưa thích ứng được cuộc sống ở đây. Cô xem, cô có thể cùng tôi đi dạo xung quanh chút không?”

Thẩm Thất gật đầu: “Đương nhiên có thể rồi. Có điều, ăn xong bữa sáng tôi phải đến công ty một lúc, xử lý xong chuyện công ty là có thể ở cùng cô cả ngày được.”

“Vậy, thật sự rất cảm ơn cô.” Triệu Văn Văn lập tức thay vào một nụ cười khéo.
Những người khác chưa nói gì.

Tất nhiên ai cũng bận chuyện của mình, chỉ là, buổi tối vẫn qua đây tiếp.

Bởi vì phải gây trở ngại cho Phùng Mạn Luân một chút.

Cho dù chỉ là làm hắn chán ghét một chút cũng được rồi.

Những người ở thành phố Vinh này, trong nội tâm luôn không phục và bất kỳ lúc nào cũng muốn lật ngã đối phương, những người của Thẩm gia ở tận Đông Bắc xa xôi, gần đây rất bận rộn, tạm thời cũng không quan tâm đến chuyện của Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh.

Bởi vì, hôn sự của Thẩm Nhất mới là chuyện đại sự quan trọng nhất trước mắt.

Cho dù đã làm đơn giản hết nhưng cũng phải đơn giản một cách có phẩm cách.

Trong nhà ai cũng bận, chỉ Thẩm Hà nhàn rỗi.

Hôm nay, Thẩm Duệ đi theo Thẩm Lục đến công ty.

Chờ Thẩm Duệ, Thẩm Hà đến thành phố Vinh rồi, công ty cũng sẽ chuyển đến thành phố Vinh.

Cho nên, Thẩm Lục muốn đến công ty xử lý một số vấn đề. Chuyển nhà dù sao cũng là một công trình lớn.

Thẩm Hà cảm thấy nhàm chán, liền ở trong phòng Thẩm Lục chờ Thẩm Lục và Thẩm Duệ trở về.

Thẩm Hà nghịch ngợm, vừa trèo lên giường Thẩm Lục, liền ôm lấy ipad thiết kế vũ khí cho nhân vật trong trò chơi.

Nhưng vẽ một hồi thì cơn buồn ngủ ấp đến, ipad trong tay Thẩm Hà rơi ra, cô bé ôm gối vùi đầu ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, lúc cô bé tỉnh lại phát hiện trong phòng có một người đàn ông.

Mùi của người đàn ông này khiến người khác cảm thấy không thoải mái, một mùi tai họa, hung ác nham hiểm, giống như sinh vật chui lên từ địa ngục.

Thẩm Hà liền ngồi dậy, dụi mắt nhìn đối phương mấy cái.

Sùng Minh cũng có chút bất ngờ, thân thể cứng ngắc, không biết nên phản ứng như thế nào.

Hắn vốn chỉ muốn xem xem Thẩm Lục có ở nhà không, nhưng khi hắn từ cửa sổ đi vào, liền nhìn thấy một thân hình nhỏ bé ngủ trên giường.

Hắn còn chưa kịp rời đi thì cô bé đã tỉnh.

Có nên đánh cô bé ngất đi không?

Đừng, bản thân mình ra tay không biết chừng mực, cái bánh nhân đậu này nhỏ như vậy, Thẩm Lục chắc chắn một nghìn phần trăm sẽ liều mạng với mình.

Cho nên, Sùng Minh có chút rụt rè.

Thẩm Hà ngủ mơ mơ màng màng, qua cả nửa ngày mới tức giận hỏi: “Chú đến tìm cậu cháu sao? Cháu là cháu gái bên ngoại của ông ấy, chú có chuyện gì thì nói với cháu đi. Chờ cậu cháu trở về, cháu chuyển lời cho.”

Sùng Minh nháy mắt mấy cái, hỏi: “Cháu không sợ ta?”

Cái này thực không khoa học.

Trẻ con nhìn thấy hắn, đều bị mùi trên người hắn dọa cho sợ đến khóc thét, hoặc là sợ đến nỗi nhũn cả người.

Vì sao tiểu nha đầu này lại bình tĩnh như thế?

Thẩm Hà nghiêng đầu nhìn hắn: “Vì sao cháu phải sợ chú?”

Sùng Minh lập tức bị câu hỏi này làm cứng họng.

Câu hỏi này khiến hắn không biết trả lời như thế nào?

Thẩm Hà ngáp một cái, nói với Sùng Minh: “Có thể giúp cháu mặc quần áo không? Váy của cháu có dây thắt ở phía sau lưng, cháu với không tới. Trước kia đều là cậu mặc cho cháu.”

Sùng Minh trợn tròn mắt.

Đặc biệt như vậy sao, hắn từ trước tới giờ chưa từng phục vụ một người phụ nữ nào đâu.

Có điều, đối phương chỉ có ba tuổi, ừ, cô bé chưa được tính là phụ nữ, có thể phục vụ cho cô bé.

Vì thế Sùng Minh quả thật đã nửa đứng nửa quỳ ở bên giường giúp Thẩm Hà mặc quần áo.

Không còn cách nào, hắn thật sự rất cao, khom lưng xuống cũng với không tới, chỉ có thể nửa đứng nửa quỳ trên thảm mới có thể với tới.

Ai bảo Thẩm Hà chỉ có ba tuổi chứ?

Sau khi mặc váy vào, Thẩm Hà hướng về phía Sùng Minh ôm hắn một cái.

Sùng Minh lại trợn tròn mắt.

Đây là muốn làm cái gì?

Thẩm Hà nghiêng đầu nhìn Sùng Minh: “Chú không muốn ôm cháu một cái sao? Cô giáo ở nhà trẻ mặc quần áo cho cháu xong, đều ôm cháu một cái. Mẹ cháu cũng thế, cậu cháu cũng thế, bà ngoại cũng thế.”

Sùng Minh yên lặng mở rộng vòng tay, đem cái bánh nhân đậu nhỏ này ôm vào trong lòng.

Hả? Cảm xúc này sao kỳ lạ như thế?

Thật là êm ái.

Giống như chỉ cần dùng một chút lực sẽ phá hỏng nó vậy.

Sùng Minh không dám dùng sức, chỉ cứng ngắc nửa đứng nửa quỳ tại chỗ, ôm Thẩm Hà một chút.

Đây quả thật là một công chúa.

Cả đời này, hắn chưa từng nghe lời đến như vậy.

“Cháu thực sự không sợ ta?” Sùng Minh nhịn không được.

Thẩm Hà nghiêng đầu, vẻ mặt mơ màng: “Chú không phải mợ cháu sao? Sao cháu phải sợ chú?”

M..mợ!

Vì sao!

Vì sao cô bé mới chỉ có ba tuổi, mà ánh mắt lại sắc bén như thế.

Hả? Không đúng, hình như có cái gì kỳ quái đang lẫn lộn trong đây?

Không đúng, không phải mợ. Là gì nhỉ?

Haizz! Vai vế của người Việt Nam thật là kỳ quái.

Nếu không phải mợ vậy là gì?

Bản thân mình lại là đàn ông.

Mình đúng là muốn lấy người đàn ông – Thẩm Lục này.

Thế nhưng, loại quan hệ này giải thích bằng tiếng Việt như thế nào nhỉ?

Ánh mắt Sùng Minh trở nên hung dữ.

Thẩm Hà nhìn thấy Sùng Minh trở nên hung dữ, chẳng những không khóc, ngược lại còn giơ tay ra nắm lấy hai má của Sùng Minh: “Hung dữ cái gì mà hung dữ, hung dữ cái gì hung dữ. Ngay cả cậu cháu mà chú còn không theo đuổi được, còn dám hung dữ với cháu? Chú có tin cháu đi tố cáo với cậu cháu ngay bây giờ không, cháu sẽ nói là chú bắt nạt cháu. Chú nghĩ xem cậu có còn để ý tới chú không?”

Sùng Minh rốt cuộc nhịn không được.

“Cháu làm sao thấy được ta đang theo đuổi cậu cháu chứ?” Sùng Minh không phục: “Vì sao không phải là ông ấy theo đuổi ta?”

Thẩm Hà khinh bỉ nhìn hắn một cái: “Tự luyến thì cũng nên có giới hạn. Chú không đẹp được như cháu, còn muốn so nhan sắc với cậu cháu? Chú nghĩ người đẹp trai như cậu cháu sẽ đi theo đuổi chú? Chú đừng bắt nạt một đứa trẻ ba tuổi như cháu, đứa trẻ ba tuổi cũng đã có chỉ số thông minh phán đoán rồi.”

Sùng Minh không nói gì.

Hắn không có lời nói nào để chống đỡ.

Khó trách Thẩm Lục luôn nói về cặp cháu gái, cháu trai bên ngoại của hắn, quả thực là chỉ số thông minh vượt trội.

Đây đâu chỉ là vượt trội, rõ ràng là nghịch thiên

Oa, Hạ Nhật Ninh, vì sao gen của ngươi lại tốt như vậy chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK