Mục lục
Lấy nhầm tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

201567.
Đội trưởng Lý vừa nhìn thấy Thẩm Viễn lập tức hưng phấn đứng lên, bước đến bên cạnh Thẩm Viễn, anh ta cầm tay Thẩm Viễn, kích động nói: “Thẩm Viễn, tôi biết đến tìm cậu nhất định sẽ quấy rầy cậu, nhưng chuyện này thật sự phải nhờ cậu giúp đỡ.”

Hai trợ lý của đội trưởng Lý cũng nhìn Thẩm Viễn với vẻ mặt mong chờ, bọn họ đều gật đầu theo.

Thẩm Viễn mỉm cười, kéo đội trưởng Lý ngồi xuống ghế, đôi chân dài của cậu duỗi ra, lười biếng hỏi: “Có chuyện gì có thể khiến cho đội trưởng Lý phải đích thân ra mặt vậy?”

Đội trưởng Lý không để ý bây giờ còn ở công ty của người ta, anh trực tiếp đưa một phần tư liệu cho Thẩm Viễn, ánh mắt mong chờ nhìn cậu, nói: “Đây là tất cả thông tin về hiện trường xảy ra vụ án, cậu xem thử có phát hiện gì khác lạ không?” Thẩm Viễn cũng không khách khí với đội trưởng Lý, cậu nhận lấy và cẩn thận lật xem, chợt cậu nhíu mày, nói: “Từ những tài liệu này có thể phán đoán, hung thủ chắc chắn có ba người, ba người này lần lượt là: Người đầu tiên cao khoảng 1m80, nặng trên dưới chin mươi cân, chân phải bị tật, chắc hắn sử dụng vũ khí hạng nặng, khoảng ba mươi lăm tuổi. Người thứ hai cao khoảng 1m75, nặng trên dưới bảy mươi cân, dáng người cao gầy và nhanh nhẹn, vết chân nhẹ, chắc sử dụng loại vũ khí nhẹ, ví dụ như súng lục. Người thứ ba cao 1m68, từ vết chân phán đoán ra, đó phải là một người phụ nữ khoảng trên dưới ba mươi tuổi. Cô ta sử dụng vũ khí lạnh là chính, chắc cô ta làm công tác trinh sát, cho nên cô ta sử dụng vũ khí đặc biệt nhỏ gọn, tạm thời không đoán ra được hình dáng cụ thể.”


Nghe Thẩm Viễn phân tích, Đội trưởng Lý và hai trợ lý đều hít sâu một hơi!

Không ngờ Thẩm Viễn chỉ dựa vào tư liệu lại phân tích ra được tất cả những điều này!

Người này quả nhiên là một nhân tài!

Sau khi Thẩm Viễn phân tích xong, cậu trả tư liệu lại cho đội trưởng Lý, chậm rãi hỏi: “Không phải các anh tìm tôi chỉ vì phân tích tình hình của ba người này chứ? Trong các anh hẳn có không ít nhân tài, loại chuyện nhỏ này không làm khó được bọn họ nhỉ?”

Lúc này, đội trưởng Lý mới lên tiếng: “Đúng, việc này quả thật đã sớm được phân tích ra. Tôi tìm cậu nhờ giúp đỡ, cũng không phải để phân tích số liệu, mà là mời cậu giúp tôi bắt ba người bọn họ.”

Thẩm Viễn nhíu mày: “Tôi không có nghĩa vụ này mà?” Đội trưởng Lý nói rất tha thiết: “Chúng ta đã gặp nhau hai lần chính là có duyên phận. Bây giờ cậu làm nhân viên take away, thấy việc nghĩa vẫn hăng hái làm, nói vậy cậu cũng muốn xã hội này được ổn định. Bây giờ xuất hiện một nhân tố không ổn định như vậy, cậu có là nhân viên đưa đồ take away cũng không an tâm, đúng không? Ba người này rất độc ác, bọn chúng đã giết không biết bao nhiêu người. Nếu như lại để chúng chạy thoát thì còn không biết người bị hại kế tiếp là ai. Nếu chẳng may, mục tiêu kế tiếp là người thân bên cạnh chúng ta thì sao?”

Thẩm Viễn lắc chân, nói: “Nhưng điều này vẫn không thể thuyết phục được tôi. Đội trưởng Lý, cho dù tôi thấy việc nghĩa sẽ ra tay làm, nhưng cũng tùy vào tâm trạng, chứ không phải chuyện gì cũng ra tay. Loại mũ này, tôi không đội nổi đâu.”

Đội trưởng Lý có hơi xấu hổ, tên nhóc này cũng dễ bị lừa đâu.

Đội trưởng Lý không thể làm gì khác hơn là hỏi: “Vậy cậu có yêu cầu gì?”

Thẩm Viễn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, suy nghĩ một lát, nói: “Muốn tôi ra tay cũng không phải là không thể. Tuy nhiên...”

Ánh mắt của đội trưởng Lý và hai trợ lý lập tức sáng lên, tràn ngập sự mong đợi nhìn Thẩm Viễn.

Bọn họ đúng là không lấy ra được điều kiện đãi ngộ tốt, ánh mắt bọn họ sáng như đuốc, liếc mắt là có thể nhìn ra được Thẩm Viễn không thiếu tiền, cho nên chuyện tiền thưởng gì đó chỉ là mây bay.

Cho dù cá tính của Thẩm Viễn hơi cẩu thả, nhưng rất có tính nguyên tắc. Cho nên bọn họ cũng không dám nói quá lời.

Thẩm Viễn suy nghĩ một lát, mở miệng nói: “Tôi giúp đỡ, như vậy các người không thể hạn chế hành động của tôi, đồng thời không thể hạn chế vũ khí của tôi.”

Đội trưởng Lý khẽ nói: “Có thể để lại người sống không?”

Thẩm Viễn hỏi ngược lại: “Chỉ cần để lại một hơi thở là được chứ gì?”

Đội trưởng Lý và hai trợ lý lập tức liền hít sâu một hơi, trực tiếp mở miệng hỏi: “Vậy là cậu dự định đánh cho bọn họ tàn phế sao?” Thẩm Viễn suy nghĩ một lát, nói: “Tôi ra tay, trên cơ bản rất khó có thể toàn mạng trở ra. Hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Muốn lành lặn thì không có khả năng. Hơn nữa, tôi muốn vũ khí gì, các người lại phải cung cấp vũ khí đó, nếu không, tôi không tham gia. Nếu như đánh không đã nghiền thì còn đánh làm gì nữa?”

Đội trưởng Lý hơi do dự.

Chàng trai trẻ này ra tay thật sự rất hung ác!

Tuy nhiên, ba tên hung thủ kia cũng rất độc ác, chỉ có thể lấy bạo lực khống chế bạo lực thôi.

Đội trưởng Lý suy tính một hồi, mới lên tiếng: “Như vậy đi, chúng tôi về xin phép lãnh đạo trước. Cậu chờ tôi thông báo! Cậu không nên đi xa! Rất nhanh sẽ có thể có tin tức thôi!”

Đội trưởng Lý nói xong lại không chú ý tới chuyện từ biệt Thẩm Viễn, anh ta dẫn theo hai trợ lý vội vàng rời đi.

Khóe miệng Thẩm Viễn cong lên, lộ ra ý cười sâu xa.

Sau khi Thẩm Viễn rời khỏi phòng họp, cậu lại nhìn thấy Châu Lợi Lợi đang đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt lo lắng nhìn mình.

Thẩm Viễn đi về phía Châu Lợi Lợi hỏi: “Sao vậy?”

Châu Lợi Lợi bất an nhìn cậu: “Vừa rồi bọn họ tìm cậu có chuyện gì sao?”

Thẩm Viễn mỉm cười: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là chút chuyện nhỏ, cần tìm tôi nhờ giúp đỡ thôi. Được rồi, không có chuyện gì nữa chứ? Tôi còn phải đi ra ngoài đưa đơn đặt hàng.”

Lúc này Châu Lợi Lợi mới gật đầu: “Vậy cậu nhớ cẩn thận một chút.”

Thẩm Viễn toét miệng cười và xoay người rời đi.

Châu Lợi Lợi ngây người nhìn theo bóng lưng của Thẩm Viễn hồi lâu.

Thẩm Viễn chạy ở bên ngoài một vòng, vừa lúc có một đơn hàng ở gần khách sạn của Nguyên Tiểu Phỉ. Thẩm Viễn định qua tìm Nguyên Tiểu Phỉ nói chuyện một lát, cô bé kia ở một mình tại quầy lễ tân, chắc sắp chán muốn chết rồi?

Thẩm Viễn đến khách sạn và trực tiếp đi tới trước quầy lễ tân của Nguyên Tiểu Phỉ.

Quả nhiên, Nguyên Tiểu Phỉ nhìn thấy cậu thì rất vui vẻ, hỏi: “Sao cậu lại tới đây? Không phải cậu còn đi đưa thức ăn sao?”

“Tôi vừa đưa xong.” Thẩm Viễn cười ha hả trả lời, sau đó rất quen thuộc, cầm cốc giấy rót nước và uống ừng ực: “Sao rồi? Hôm nay không bận chứ?”

Nguyên Tiểu Phỉ phiền muộn nói: “Quả thật rất rảnh rỗi. Chỗ bọn tôi làm việc có tính chu kỳ. Vào đầu tháng và cuối tháng là lúc bận nhất, giữa tháng lại chẳng có chuyện gì làm. Nhưng hôm nay ông chủ bọn tôi nói sẽ qua đây, bây giờ đã trưa rồi còn chưa tới, cũng không biết sao nữa.”

Thẩm Viễn thuận miệng nói: “Có lẽ có chuyện gì đó.”

Vừa lúc đó, điện thoại di động của Thẩm Viễn đổ chuông, Thẩm Viễn cầm lên xem. Đó là đội trưởng Lý gọi video tới.

Thẩm Viễn tiện tay nhận cuộc goi video của đối phương, một giây tiếp theo, vẻ mặt đội trưởng Lý chán nản nhìn Thẩm Viễn nói: “Ba hung thủ kia lại giết người rồi, bây giờ tôi ở khu Phúc Lâm Môn, người chết là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, ông ta là ông chủ của khách sạn...” Thẩm Viễn còn chưa nói xong, Nguyên Tiểu Phỉ đứng ở bên cạnh bỗng nhiên hoảng sợ kêu lên: “Đây không phải là ông chủ của tôi sao? Trời ạ, không ngờ ông chủ lại... lại...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK