Mục lục
Lấy nhầm tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

201568.
Từ bên trong lập tức truyền ra giọng nói của Đội trưởng Lý: “Là ai vậy?”

Thẩm Viễn bình tĩnh trả lời: “Một người bạn của tôi, bạn cùng phòng. Người chết là ông chủ của cô ấy.”

Đội trưởng Lý lập tức nói: “Thẩm Viễn, tôi cần cậu giúp đỡ. Cậu tới đây đi, tới hiện trường xem cũng tỉ mỉ và chính xác hơn là đọc trên tư liệu.”

Thẩm Viễn hỏi ngược lại anh ta: “Vậy yêu cầu của tôi thì sao?”

Đội trưởng Lý cắn răng nói: “Được, tôi đồng ý với cậu! Tuy nhiên, sau khi chuyện này thành công, cậu không có bất kỳ phần thưởng nào!”

“Không sao cả.” Khóe miệng Thẩm Viễn cong lên, cuối cùng cậu cũng tìm được chuyện gì đó để chơi rồi.

Quả nhiên, vẫn phải chơi vui mới có khả năng thu hút được sự hứng thú của cậu.

Sau khi Thẩm Viễn dừng trò chuyện video, cậu nói với Nguyên Tiểu Phỉ: “Đi thôi, tôi dẫn cô qua đó xem thử.”

Nguyên Tiểu Phỉ bị hù dọa tới mức gương mặt cũng tái nhợt đi, người cô lảo đảo, nói: “Hay là tôi không đi?”

Nhìn vẻ mặt Nguyên Tiểu Phỉ hoảng sợ như vậy, Thẩm Viễn cũng đoán được cô mà đi, chắc hẳn cũng sẽ ngất xỉu ở đó. Bởi vậy cậu cũng không miễn cưỡng cô, chỉ gật đầu và nói: “Vậy cô ở đây chờ tin tức đi, tôi qua đó một lát.”

Thẩm Viễn nói xong lại cầm mũ bảo hiểm của mình lên và đi ra ngoài.

Nguyên Tiểu Phỉ nắm lấy cánh tay của Thẩm Viễn, ngón tay cô cũng đang run rẩy: “Anh… anh phải cẩn thận đấy!”

Thẩm Viễn mỉm cười: “Được.”

Thẩm Viễn đi rất nhanh, một lát sau đã đến hiện trường của vụ án.

Lúc này, toàn bộ phía dưới tầng đều bị phong tỏa, Đội trưởng Lý đang chờ ở cửa. Đội trưởng Lý nhìn thấy Thẩm Viễn qua, anh ta đích thân tới đón và nói với Thẩm Viễn: “Hung thủ vừa rời đi không lâu, do người làm trong nhà ra ngoài mua thức ăn đột nhiên nhớ ra không cầm theo điện thoại, khi quay về nhà lấy điện thoại đã phát hiện ra ông chủ bị giết, sau đó mới báo cảnh sát. Vừa rồi, bên pháp y đưa ra phán đoán, ông ta chết khoảng một giờ. Nói cách khác, hung thủ mới chỉ rời khỏi hiện trường khoảng hơn nửa giờ.”

Thẩm Viễn gật đầu: “Vậy có mất mát tài sản gì không?”

“Tại hiện trường vẫn chưa phát hiện ra dấu vết lục lọi.” Đội trưởng Lý đặc biệt cẩn thận trả lời nói: “Nhưng không loại bỏ khả năng hai bên có giao dịch kinh tế. Bây giờ người của tôi đã đi điều tra thông tin có liên quan, chắc sẽ lập tức có kết quả thôi. Chúng ta đi qua hiện trường xem xét đã.”

Thẩm Viễn gật đầu, đi theo đội trưởng Lý vào trong.

Bởi vì có đội trưởng Lý, cho nên cũng không có người nào ngăn cản Thẩm Viễn, để bọn họ đi vào.

Thẩm Viễn vừa đi tới cửa đã ngửi thấy mùi máu nồng nặc.

Cậu nhạy cảm với mùi máu hơn người bình thường. Lúc này, Thẩm Viễn lại mở miệng nói: “Đối phương cũng có người bị thương, vết máu trên hiện trường chắc chắn là của hai người!”

Nghe được Thẩm Viễn nói vậy, ánh mắt đội trưởng Lý liền sáng ngời, cậu ta lập tức sử dụng bộ đàm phân phó xuống, máu ở mỗi nơi đều được lấy đi phân tích.

Thẩm Viễn vừa tới cửa, lập tức có người đưa khẩu trang và găng tay qua.

Thẩm Viễn nhận lấy và lần lượt đeo từng cái vào, sau đó cậu theo đội trưởng Lý đi vào biệt thự này.

Biệt thự này là một căn nhà lớn, tổng cộng có ba tầng, diện tích chung khoảng bảy tám trăm mét vuông. Ở địa phương này, nó là một dạng nhà cao cấp.

Từ các thiết bị được lắp đặt và trang trí trong nhà lại thấy được, có lẽ căn hộ này mới xây dựng không quá mười năm.

Hiện trường vô cùng bi thảm.

Người chết nằm ở trên mặt đất quay lưng về phía cửa sổ, trên lưng có cắm một mũi tên trúng phổi.

Trong tay người chết vẫn nắm một con dao gọt trái cây, trên lưỡi dao có vết máu, rõ ràng anh ta từng vật lộn với đối phương.

Thẩm Viễn và đội trưởng Lý đều ngồi xổm xuống. Đội trưởng Lý nói: “Người chết rõ ràng có vết tích bị di chuyển, địa điểm anh ta chết chắc là ở phòng sách.”

“Từ phòng sách di chuyển đến phòng khách, hung thủ làm vậy có phải là thừa không?” Thẩm Viễn giơ tay lật người chết lên và xem vết thương trên người và ngón tay của người chết, trong mắt lóe lên vẻ hiểu rõ: “Thì ra là thế.”

“Nhìn đi, đây là vết chai mỏng, cho dù đã gần như không còn, nhưng vẫn có thể tìm hiểu ra được.” Thẩm Viễn nhắc nhở đội trưởng Lý: “Đây là dấu vết sử dụng súng bắn tỉa trong thời gian dài.”

Sắc mặt đội trưởng Lý nghiêm trọng: “Thông qua điều tra, hơn mười năm trước người chết mới đến tới nơi này buôn bán, làm sao có thể chạm vào súng bắn tỉa được?”

Thẩm Viễn cười đầy ẩn ý, nói: “Cậu cảm thấy việc đổi một thân phận giả rất khó khăn sao?”

Đội trưởng Lý lập tức im lặng.

Đối với người bình thường mà nói, chuyện đó quả thật rất khó.

Nhưng đối một vài người, nó lại dễ dàng như trở bàn tay. “Khó trách các anh vẫn không bắt được bọn họ, các anh đều quá coi thường đối phương.” Sau khi Thẩm Viễn xem xong hiện trường, cậu lại đi lại trong cả gian nhà, rồi mới nói với đội trưởng Lý: “Các anh đều coi đối phương thành hung thủ giết người bình thường để xử lý vụ án, không trách được các anh không tìm được dấu vết của bọn họ. Nếu như anh nghe lời khuyên của tôi thì nên mời bên quân đội xử lý vụ án này. Nếu chỉ lấy sức chiến đấu và vũ khí đạn dược được phân phối của các anh, cho dù có thể bắt được bọn họ, các anh cũng sẽ chịu thiệt hại rất lớn.”

Trong lòng đội trưởng Lý có phần thiếu tự tin hỏi: “Sao cậu lại nhìn ra được điều này?”

Thẩm Viễn giơ tay lên chỉ về phía mũi tên trên lưng của người chết, nói: “Anh từng thấy qua loại mũi tên này chưa?”

Đội trưởng Lý lắc đầu.

Thẩm Viễn giải thích: “Loại mũi tên lông vũ này là đến từ lưu vực sông Amazon, phía trên có bôi thuốc độc chỉ cần dính máu là sẽ chết. Nói cách khác, người này chết không phải bị bắn trúng, mà chết bởi chất độc trên mũi tên này. Các tổ chức trên thế giới cũng không có mấy người có thể có được loại mũi tên này.” Thẩm Viễn tháo găng tay ra, hai tay bắt chéo ở phía sau lưng, thưởng thức bức tranh treo trên vách tường, cậu không nhịn được tán thưởng nói: “Đây là bức tranh của danh họa Chu Phưởng đời Đường, là bản gốc. Không ngờ tới một thành phố nho nhỏ lại che giấu nhiều bản gốc như vậy! Đội trưởng Lý, anh cảm thấy người chết vẫn chỉ là một thương nhân đơn giản thôi sao?”

Ánh mắt đội trưởng Lý càng thêm sốt sắng: “Thẩm Viễn, cậu hãy giúp chúng tôi một tay!”

Thẩm Viễn gật đầu, nói: “Được, vừa lúc tôi cũng muốn gặp ba người bọn họ. Có lẽ vũ khí mà nữ sát thủ này thường dùng là mũi tên này. Thật thú vị. Vừa hay, tôi cũng từng học qua cái này.”

Trong mười tám loại binh khí, cái nào Sùng Minh cũng huấn luyện cho Thẩm Viễn.

Chỉ cần Sùng Minh biết đều dạy cho Thẩm Viễn.

Cho nên, nếu bàn về hiểu sâu biết rộng Thẩm Viễn thật sự hơn đám người đội trưởng Lý rất nhiều lần.

Đội trưởng Lý thấy Thẩm Viễn đáp ứng thì lập tức vui mừng, hỏi: “Vậy bước tiếp theo, cậu định làm gì?” Thẩm Viễn chậm rãi trả lời: “Nếu như tôi không đoán nhầm, mấy người chết chắc chắn có liên quan tới nhau. Bởi vì ba hung thủ kia sẽ không tùy ý ra tay giết người. Nếu như tôi đoán không sai, bọn họ đang diệt cỏ tận gốc. Tuy nhiên, điểm thú vị chính là vì sao những người trốn tránh không tách ra để trốn mà đều xuất hiện ở cùng một thành phố nhỉ? Trong thành phố này rốt cuộc che giấu bí mật gì vậy?”

Thẩm Viễn cảm thấy mình hình như sắp chạm được thứ gì đó. A, thật thú vị khi giải được các bí mật như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK