Mục lục
Lấy nhầm tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

20563.“Vậy ông nội Phùng có từng thấy áy náy với bà ấy không?” Thẩm Thất không nhịn được hỏi.
Làm một người đàn ông lại để người phụ nữ của mình bị thương tới mức này, đúng là cặn bã.
Đã có gia đình thì không nên giấu giếm chuyện đã kết hôn, lừa gạt một người phụ nữ thực lòng với mình.
“Chắc là chưa từng?” Phùng Mạn Luân tự giễu cười: “Năm đó ông nội quả thực nhờ vào khoản tiền của bà nội để đứng vững gót chân, thành công trở thành gia tộc số một ở thành phố Vinh. Có lẽ ông đã sớm quên mình đã từng nói với một người sẽ chăm sóc bà ấy cả đời.”
Đáy lòng Thẩm Thất cảm thấy bi thương, bỗng thấy xót xa thay cho bà lão này.
Một người nghệ sĩ từng nổi tiếng một thời, hiện tại hẳn phải là một nhà nghệ thuật lão thành.
Nếu năm đó bà ấy không từ bỏ sự nghiệp vì tình yêu, thì bây giờ bà ấy phải ving quang đến nhường nào?
Nhưng bà ấy lại hy sinh sự nghiệp của mình để đổi lấy phản bội và đau thương.
Thẩm Thất có thể hiểu được cảm giác tuyệt vọng đó.
Trải qua ngần ấy đau thương, ẩn cư mấy chục năm, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, có lẽ chỉ có chính bà ấy mới biết mùi vị đó là như thế nào.
Phùng Mạn Luân nói tiếp: “Tiểu Thất, anh không đợi ông nội qua đời, không đợi ba anh thoái vị đã ôm lấy tất cả mọi thứ của Phùng gia, em có cảm thấy anh rất lạnh lùng, không để ý tới tình cảm không?”
Phùng Mạn Luân hỏi trực tiếp như vậy, Thẩm Thất cũng không biết phải trả lời thế nào.
Vấn đề này phải trả lời thế nào chứ?
Dù sao đây cũng là việc riêng nhà người ta!
Phùng Mạn Luân cứ thế nói tiếp: “Chắc rất nhiều người đều nghĩ như vậy. Nhưng có ai biết được, dưới cái nhà vặn vẹo này, thật sự anh sắp sụp đổ rồi!”
“Sư huynh, anh…” Thẩm Thất do dự nhìn Phùng Mạn Luân.
“Đúng vậy, ông nội anh là như vậy, ba anh cũng là như vậy. Hai thế hệ quan trọng nhất của Phùng gia đều là một đám hám danh hám lợi. Và chính anh cũng bị giáo dục thành người như thế. Vậy nên mấy năm nay anh mới có biệt hiệu là công tử vô tình.” Phùng Mạn Luân không để ý việc lấy xuống chiếc mặt nạ của mình trước mặt Thẩm Thất, để lộ ra sự thực máu me ấy.
Nhưng chính vì sự thẳng thắn của Phùng Mạn Luân, Thẩm Thất ngược lại thừa nhận hắn.
“Anh lớn lên trong hoàn cảnh bị áp bách, anh phải trở thành người ưu tú nhất, nếu không đối mặt với anh sẽ là sự chửi mắng, chỉ trích thậm chí là những trận đòn không ngừng. Trong hoàn cảnh như vậy, sao anh lại có tình cảm cho được?” Phùng Mạn Luân tiếp tục tự giễu nói: “Không chỉ anh, Phùng Khả Hân cũng thế. Nói trắng ra, bọn anh chính là một đám theo chủ nghĩa lợi ích.”
Thẩm Thất nói khó nhằn: “Con người mưu cầu lợi ích cho bản thân là chuyện rất bình thường, kì thực, vì bản thân một chút cũng không có gì không tốt.”
“Được rồi, Tiểu Thất, em đừng an ủi anh! Anh biết em có ý tốt muốn an ủi, nhưng chính em còn nói một cách miễn cưỡng như vậy.” Phùng Mạn Luân cười khổ, nói: “Anh nói với em những thứ này thực ra cũng không có ý gì khác. Anh chỉ muốn nói rằng, anh không còn là Phùng Mạn Luân của quá khứ nữa. Anh có tình cảm rồi.”
Trái tim của anh thuộc về em. Tiểu Thất, em có hiểu không?
Đến cuối cùng, câu này Phùng Mạn Luân cũng không nói ra được.
“Vì vậy anh không thể chịu được không khí của gia đình biến thái này, anh nhịn lâu như thế, cuối cùng cũng chuẩn bị đầy đủ, cướp được quyền hành từ tay ông nội và ba anh, trở thành người nắm quyền trong nhà. Anh chỉ muốn làm một con người bình thường, mà không phải chỉ là một con bù nhìn. Tiểu Thất, em có chán ghét anh như vậy không?” Phùng Mạn Luân nghiêm túc nhìn Thẩm Thất.
Thẩm Thất ngơ ngác nhìn Phùng Mạn Luân.
Cô có tư cách gì mà chán ghét?
Cô có tư cách gì mà tự ý đi đánh giá cuộc sống của người khác?
“Em cảm thấy anh như vậy cũng tốt.” Thẩm Thất suy xét cách dùng từ rồi đáp: “Có cảm tình vẫn tốt hơn là vô tâm.”
Phùng Mạn Luân cười cười.
Trong thời gian nói chuyện, hai người đã tới trước căn phòng đó.
Vừa tới gần đã có người báo lại: “Tiểu thư và thiếu gia đã vào trong rồi.”
Phùng Mạn Luân gật đầu, dẫn Thẩm Thất vào cửa chính, cao giọng hô: “Bà nội Tiền, con tới thăm bà!”
Thẩm Duệ và Thẩm Hà ngồi trong phòng nghe thấy được mới thả lỏng ra.
Emma, nơi này thật kinh khủng!
Bà Tiền nghe được giọng nói của Phùng Mạn Luân, hừ lạnh một tiếng, đứng lên bước ra ngoài.
Thẩm Duệ và Thẩm Hà cũng định đứng lên, bà Tiền lại lạnh lùng nói: “Hai đứa ngồi im đó, ta đi xem là ai!”
Hai đứa trẻ lại cứng ngắc ngồi trên ghế!
Mami, bà lão này thật hung dữ!
Ngay lúc bước vào trong sân, Thẩm Thất và Phùng Mạn Luân đã cảm thấy nơi này thật âm trầm.
Kì thực ánh sáng ở đây rất tốt, nhưng vì thiếu hơi người nên mới có cảm giác âm trầm như vậy.
Nhìn bố cục hoàn toàn không phù hợp với lối kiến trúc bên ngoài, Thẩm Thất tin những chuyện mà Phùng Mạn Luân vừa kể.
Thẩm Thất nhìn quanh một vòng, lại không thấy bóng dáng của lũ trẻ.
Còn chưa xem xong, một bà lão bước ra từ trong nhà, tuy vóc người gầy yếu, nhưng tấm lưng lại rất thẳng.
Thấy gương mặt của bà lão, dù Thẩm Thất đã chuẩn bị tư tưởng từ trước, nhưng vẫn kinh hãi không nói lên lời.
Đây chính là nghệ sĩ nổi danh một thời!
Có thể xinh đẹp diễm lệ trên sân khấu, hiện thực tất nhiên phải là một giai nhân nghiêng nước.
Nhưng bộ dạng của bà lại âm trầm khủng bố tới mức này.
Không còn chút gì gọi là xinh đẹp của lúc trước.
Giây phút mà huỷ đi dung mạo của mình có lẽ bà đã thực sự là tuyệt vọng.
Bà Tiền vừa bước ra, ánh mắt đã dừng lại trên người Thẩm Thất.
Nhìn khuôn mặt của Thẩm Thất, bà lập tức biết được đây chính là mẹ của lũ trẻ.
Quả nhiên phải đủ xinh đẹp thì mới sinh ra được hai đứa nhóc tinh xảo như thế.
Có thể thấy được ba của chúng cũng là một người có nhan sắc.
Thấy bà Tiền, Phùng Mạn Luân lập tức chào hỏi: “Bà nội Tiền, đã lâu không gặp, sức khoẻ bà vẫn tốt chứ ạ?”
“Diêm Vương không nhận, tạm thời chưa chết được.” Bà Tiền trả lời lạnh lùng, tầm mắt của bà vẫn rơi vào khuôn mặt Thẩm Thất, khiến Thẩm Thất cảm thấy lúng túng.
“Chào bà ạ. Hai đứa nhóc nhà con có mạo phạm đến bà không ạ? Nếu có thì con thay mặt chúng xin lỗi bà.” Thẩm Thất vội nói.

“Vào đi.” Bà Tiền lạnh lùng trả lời: “Chúng ở trong này.”
Nghe được đám nhóc đang ở đây, Thẩm Thất cuối cùng cũng yên tâm.
Thẩm Thất và Phùng Mạn Luân đi theo bà ấy vào phòng.
Vừa bước vào đã thấy Thẩm Duệ và Thẩm Hà đang ngồi ngoan ngoãn trên một chiếc ghế.
“Mami!” Nhìn thấy Thẩm Thất, Thẩm Hà bất chấp tất cả, nhảy vội xuống ghế chạy về phía Thẩm Thất.
Thẩm Thất ngồi xổm xuống ôm lấy Thẩm Hà: “Tiểu Hà ngoan.”
Thấy động tác của Thẩm Thất và con gái, bà Tiền nhìn đến ngây ngẩn.
Mấy chục năm nay bà đã nghĩ vô số lần, nếu con bà còn sống, nếu bà có thể trở lại quá khứ, có phải cũng sẽ ấm áp như cảnh tượng này không?
Thẩm Hoà ôm lấy cổ Thẩm Thất, chết sống không chịu buông ra.
Thẩm Thất chỉ đành ôm cô bé như thế.
Thẩm Duệ cũng không nhịn được mà chạy lại: “Mami!”
“Tiểu Duệ ngoan, Tiểu Duệ thật tuyệt!” Thẩm Thất giơ vòng tay ra, ôm cả con trai vào ngực.
Nhận được sự khích lệ của mami, Thẩm Duệ cảm thấy thật tự hào!
Nhìn hình ảnh tình mẫu tử sâu nặng của mẹ con họ, bà Tiền lặng lẽ dời ánh mắt.
Thẩm Thất ôm hai đứa bé hơi tốn sức, nhưng cô vẫn ôm chúng lên, nói với bà Tiền: “Con xin lỗi, lũ trẻ nghịch ngợm quá, quấy rầy đến sự thanh tịnh của bà.”
“Ngồi xuống hết đi.” Bà Tiền quay đầu lại, nhìn sâu vào Thẩm Thất.
Thẩm Thất chỉ đành ôm hai đứa trẻ ngồi xuống.

Cũng may chiếc ghế khá lớn, hai đứa trẻ nép vào cạnh người Thẩm Thất vẫn ngồi được.
Thấy chúng dựa sát vào mẹ, bà Tiền không thấy buồn cười, chỉ cảm thấy hâm mộ.
Giây phút con của bà bị giết chết, có lẽ cũng chỉ muốn nép vào người bà mà thôi!
Phùng Mạn Luân cũng ngồi xuống, bà Tiền nói: “Đúng là quá nhiều năm rồi chưa gặp. Lần trước gặp mặt chắc cậu mới tầm hai mươi đúng không?”
“Vâng.” Phùng Mạn Luân trả lời.
“Có phải thấy tiếc vì bà già này còn chưa đi gặp Diêm Vương không?” Bà Tiền trào phúng nhìn Phùng Mạn Luân.
“Không dám.” Phùng Mạn Luân đáp: “Lúc lâm chung bà nội đã căn dặn nhất định phải chăm sóc tốt cho người.”
“Hừ!” Bà Tiền hừ lạnh, nhưng cũng bỏ qua cho Phùng Mạn Luân.
Bà quay đầu nhìn Thẩm Thất: “Cô nhóc này tên là gì?”
Thẩm Thất mất một hồi mới phản ứng kịp, trả lời: “Con tên là Thẩm Thất.”
“Thì ra là theo họ mẹ.” Bà Tiền gật đầu nói: “Xem ra ba của lũ nhóc này cũng là một tên không ra gì!”
Thẩm Thất không lên tiếng.
Thẩm Hà lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn bà Tiền.
“Ngay cả người phụ nữ của mình đều không bảo vệ được, người đàn ông như vậy đúng là vô dụng.” Bà Tiền than một tiếng: “Tiếc là lúc còn trẻ ta không được sáng suốt như bây giờ, dám làm mẹ đơn thân nuôi con, nếu không con ta lúc đó cũng đã không…”
Thẩm Hà chớp chớp ánh mắt to đẹp của cô bé nhìn bà Tiền.
Có lẽ vì Thẩm Thất ở bên cạnh nên cô bé đỡ sợ hơn nhiều.
Hơn nữa lời nói của bà Tiền lại giống hệt với suy nghĩ của mình nên lá gan của cô bé cũng lớn hơn, cuối cùng chịu mở miệng nói: “Con cũng thấy như vậy.”
Rốt cuộc bà Tiền cũng nghe được cô bé nói chuyện, thanh âm đúng như tiếng ngọc rơi trên đĩa, vô cùng trong trẻo.
Âm thanh này nếu là ở thời của bà chắc chắn sẽ là giọng ca vàng.
Nếu nó mà đi hát kích thì nổi là cái chắc.
“Ờ? Nhóc con như này mà cũng có kiến thức vậy à?” Bà Tiền bất ngờ nhìn Thẩm Hà, dưới ánh nhìn chăm chú của bà, Thẩm Hà lại sợ hãi rụt vào lòng Thẩm Thất, nhưng bạo dạn hơn nhiều rồi.
“Vâng. Con cũng không thích ba con!” Thẩm Hà trả lời: “Lúc mami cần sự chăm sóc nhất thì ba lại không ở bên cạnh. Vậy thì sau khi lớn lên, có bọn con chăm sóc cho mami là được rồi, không cần sự tồn tại của ba nữa!”
Bà Tiền lập tức bật cười.
Thẩm Thất rất là bất đắc dĩ.
Đuôi mắt Phùng Mạn Luân hiện ra ý mừng.
Thẩm Duệ chớp chớp mắt, không tỏ vẻ gì cả.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, một giọng nói già cả cất lên: “Linh Nhi, tôi tới thăm bà đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK