201112.
Quản gia không nhịn được hỏi: “Không phải tiểu thư đang đợi chàng trai đó chứ?”
“Đúng vậy!” Thẩm Hà bĩu môi: “Không biết vì sao, cháu lại thấy hắn ta rất ngứa mắt! Chú quản gia, chú nói xem, người đó có vẻ không giống người nước mình nhỉ? Học viện quý tộc Duệ Hà có nhiều học sinh nước ngoài như vậy, thế mà cháu cũng chưa từng có cảm giác như này, vừa nhìn thấy cậu ta cháu lập tức muốn đánh rồi!”
Quản gia dở khóc dở cười: “Tiểu thư, cô là thiên kim tiểu thư đấy.”
“Hừ, vậy thì đã làm sao? Cháu không thích cậu ta!” Thẩm Hà chu miệng nói: “Đã đâm vào xe cháu, còn nói cháu đi sai đường? Hừ, nhất định từ bé cậu ta đã được chiều hư rồi, tiểu thư đây mới nuông chiều cậu ta ấy! Nhất định phải cho cậu ta nếm chút khổ sở mới được!”
Quản gia không nói được Thẩm Hà nên đành mặc kệ cô. Nhưng vẫn âm thầm ra hiệu cho vệ sĩ, nếu Thẩm Hà gặp chuyện gì nguy hiểm, tuyệt đối không được khoanh tay đứng nhìn.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, đã nhìn thấy Eddie tức giận đùng đùng đi từ trong ra, phía sau còn có mấy người tùy tùng đi theo.
Cuối cùng Eddie cũng không thể nhẫn nhịn được, đành gọi tùy tùng đến giải vây cho mình.
Nếu không hôm nay cậu không thể bước ra khỏi cánh cửa này.
Ai bảo cậu là vị thành niên chứ?
Ha, đúng rồi, ở nước của cậu, cậu đã là người trưởng thành.
Nhưng ở đây thì không.
Cậu không có hộ chiếu nên cậu không thể chứng minh cậu là người nước ngoài.
Nên cậu không thể không gọi tùy tùng đến, để chứng minh thân phận của mình.
Thân phận vừa được chứng minh, cảnh sát cũng không thể giữ người được nữa. Cậu thật sự là người nước ngoài.
Thẩm Hà thấy Eddie ra ngoài, thì nhảy từ trên xe xuống, cười “hi hi”: “Cậu thua tôi rồi!”
Vừa nhìn thấy Thẩm Hà, cơn giận dữ của Eddie lại bốc lên, trực tiếp dùng tiếng Anh hỏi: “Này, cô gái, tôi có thù với cô sao? Vì sao cô lại gây khó dễ cho tôi? Chẳng qua tôi chỉ đâm vào xe cô thôi mà, cô có cần khiến tôi xấu mặt như vậy không?”
“Thế thì phải nói là cậu bằng lòng bị lừa mới phải! Ai bảo cậu nhìn thấy tôi xinh xắn, nên lập tức cam tâm tình nguyện cắn câu chứ?” Thẩm Hà nhăn mặt trêu ngươi đối phương: “Dù sao cậu cũng thua rồi! Dám làm dám chịu! Chúng ta bàn bạc vấn đề bồi thường nhé? Xe của cậu là mẫu năm trước, giá gần chín mươi mốt tỷ đồng. Chắc hẳn cậu đã từng nâng cấp động cơ rồi, nhưng động cơ mới cũng không phải loại tốt nhất, tôi cộng thêm cho cậu mười tám tỷ nữa, tổng cộng là 109 tỷ. Còn xe của tôi là mẫu xe năm nay, hơn nữa còn là bản số lượng có hạn, do bác gái đặt riêng cho tôi, cả thế giới chỉ có năm chiếc thôi. Tuy xe của tôi chưa từng được nâng cấp, nhưng về tay tôi đã có giá 247 tỷ rồi! Chúng ta có thể thương lượng vấn đề bồi thường được chưa?”
Eddie tức đến xì khói.
Có điều, cậu cũng là người biết nhìn hàng.
Thẩm Hà không hề nói ngoa.
Chiếc xe kia của cô đúng là bản số lượng có hạn.
Trước kia cậu và bạn đã nghe ngóng chiếc xe này, nhưng được thông báo là bọn họ không thể mua được nữa, chiếc xe này vừa tung mẫu thiết kế ra thì đã có người đặt mất rồi.
Người có thể mua được chiếc xe này quả thực là người có quyền thế ngút trời.
Bây giờ nghe cô ấy nói, đây là chiếc xe bác gái tặng cô ấy. Như vậy chứng tỏ, bối cảnh của cô nhóc này cũng không hề đơn giản.
Nghĩ đến đây, cơn tức giận trong lòng Eddie cũng dần lắng xuống.
Phép vua thua lệ làng, cậu rất hiểu đạo lý này.
“Tôi đền cậu ba tỷ sáu, cậu đền tôi mười bốn tỷ rưỡi!” Thẩm Hà trực tiếp rút tập séc ra, “xoẹt xoẹt” mấy nét, rồi đưa cho Eddie.
Eddie không nhận lấy, Thẩm Hà trực tiếp nhét vào trong túi áo của cậu, cất tập séc đi: “Sao nào? Cậu chủ này, không phải đến mười bốn tỷ cậu cũng không có đấy chứ?”
Bị Thẩm Hà khích bác như vậy, sao Eddie có thể nhẫn nhịn được nữa?
Cậu cũng rút tập séc ra, nhanh chóng viết lên một dãy số, xé ra định vứt cho Thẩm Hà.
Nhưng cậu còn chưa kịp vứt thì đã bị Thẩm Hà nhanh nhẹn giật mất.
Eddie hơi sững người, động tác của cô ta nhanh thật.
Thẩm Hà không thèm liếc tấm séc mà đưa luôn cho quản gia: “Chú quản gia, tấm séc này giao cho chú. Những người đi theo tôi hôm nay cũng vất vả rồi, thưởng cho mỗi người một khoản tiền đi. Còn không cảm ơn cậu chủ này đi?”
Quản gia không khỏi bật cười, dẫn những người khác cúi người với Eddie: “Cảm ơn cậu chủ đã thưởng.”
Eddie thực sự tức đến xì khói!
Con nhóc này, tôi và cô còn chưa xong đâu!
Kẻ tinh quái như Thẩm Hà lập tức đoán được suy nghĩ của đối phương. Cô lập tức cười khúc khích, chắp tay ra phía sau, nói: “Có phải lúc này trong lòng cậu không phục đúng không? Có phải cậu vẫn muốn tính toán với tôi không? Được thôi! Nếu cậu còn băn khoăn, muốn thử so chiêu với tôi như vậy, thế thì lên đi!”
Nói xong, Thẩm Hà lập tức triển khai tư thế võ.
Phải biết rằng, từ nhỏ Thẩm Hà đã theo sư phụ Vịnh xuân quyền để học võ.
Bao năm nay trình độ chưa hề giảm sút.
Vừa bày thế võ ra, trên người cô lập tức toát lên mạnh mẽ năng động.
Một chàng trai như Eddie lại bị một đứa con gái khiêu khích, sao cậu có thể chịu đựng được nữa!
Mặc kệ đám tùy tùng khuyên ngăn, cậu cũng phải so chiêu với Thẩm Hà.
Thẩm Hà khiêu khích ngoắc ngoắc ngón tay với cậu, Eddie lập tức gầm lên lao tới.
Thân thể Thẩm Hà uyển chuyển, ra tay cực nhanh, “Bụp bụp” vài tiếng, Eddie bị đánh cho ngẩn người.
Tốc độ của Vịnh xuân quyền vô cùng nhanh, còn dùng sự dẻo dai để áp chế sự mạnh bạo. Eddie bị đánh cho không có thời gian để phản ứng lại.
Vệ sĩ của Eddie định xông lên giải cứu cậu chủ, nhưng chưa đi được hai bước thì đã bị vệ sĩ của Thẩm Hà ngăn lại.
Quản gia cười ha hả nói: “Hai đứa trẻ so võ nghệ với nhau thôi, chúng ta không nên can dự vào.”
Quản gia cũng là một người có da mặt rất dày, nhìn thấy tiểu thư đánh cho đối phương bầm dập, thì lại nói là so võ nghệ với nhau.
Nếu như Thẩm Hà bị đánh thì ông đã xông lên từ lâu rồi.
Thẩm Hà ra tay có chừng mực, chỉ đánh cho đối phương ngây ngẩn chứ không làm cậu bị thương.
Vốn dĩ hai người cùng chẳng có thù hận gì cả.
Thẩm Hà đè Eddie xuống đất, đánh cho cậu không kịp trở tay. Cô đắc ý nói: “Phục chưa?”
“Không phục!” Eddie vẫn còn mạnh miệng.
“Không phục thì đánh tiếp!” Thẩm Hà đắc ý huơ nắm đấm: “Cậu vốn không phải đối thủ của tôi!”
Eddie từ từ mở to mắt, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ đắc ý của Thẩm Hà lập tức rơi vào trong đáy mắt Eddie.
Rõ ràng cậu đang bị đánh cho bầm dập, thế mà trái tim cậu lại đập loạn nhịp.
“Này, bị đánh thành đồ ngốc rồi à?” Thẩm Hà thấy Eddie ngẩn ngơ nhìn mình, thì cảm thấy rất kỳ lạ.
Đúng lúc này, quản gia đi đến: “Tiểu thư, nên đi rồi.”
“Ừm.” Lúc này Thẩm Hà mới buông Eddie ra, cô đứng dậy rồi rời khỏi đó.
Đuôi tóc xinh xắn vung lên một góc rất đẹp, để lại phía sau một bóng lưng phóng khoáng.
Sau khi Thẩm Hà và quản gia rời khỏi đó, Eddie mới từ từ ngồi dậy.
“Cậu chủ, cần phải báo lại...” Eddie lập tức cắt ngang lời của thủ hạ: “Không được nói cho bất cứ người nào.”
“Vâng.” Vệ sĩ đứng sang một bên.
Eddie nhặt được một chiếc kẹp tóc dài khoảng mười centimet trên mặt đất, chiếc kẹp rất xinh xắn.
Đây là của cô gái kia sao?
Bỗng nhiên Eddie cầm lấy.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK