Mục lục
Lấy nhầm tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

201533.
Thẩm Lục thấy Sở Nhã Quân ngây ngốc nhìn mình liền bật cười: “Không sao rồi chứ?”

Sở Nhã Quân lúc này mới định thần lại, đỏ bừng mặt nói: “Tôi không sao, cảm ơn anh! À đúng rồi, tôi sẽ giăt sạch khăn tay rồi trả lại cho anh!”

“Không sao, tặng cho cô đó.” Thẩm Lục nhìn cô gái trước mặt, có chút đồng cảm với cô.

Vừa nãy, khi Sở Nhã Quân bị người ta kiếm chuyện, anh ở cách đó không xa, vừa vặn nghe được lời họ nói.

Sau đó anh nhìn thấy cô gái này cố đè nén uất ức, đi vào phòng rửa tay, anh cũng định rửa tay một chút nên tiện đưa khăn cho cô lau nước mắt.

Có lẽ là do trong mắt Sở Nhã Quân vẫn còn giữa lại một chút hồn nhiên, khác xa so với vẻ sành điệu, ti bỉ của những cô gái bán thịt mua danh có mặt ở đây nên Thẩm Lục mới giúp đỡ cô.

Sở Nhã Quân nắm chặt khăn tay, nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu!”

“Tốt lắm, cố lên nhé!” Thẩm Lục cười rồi quay người rời đi.

“Cái đó, tôi là Sở Nhã Quân!” Sở Nhã Quân thấy Thẩm Lục định đi, trong lúc vội vã đã thốt lên: “Tôi có thể làm bạn với anh không? Tôi không có ý gì khác!”

Thẩm Lục bật cười, anh đứng lại quay đầu nhìn cô: “ Tên rất hay! Tôi là Thẩm Lục!”

“Tôi biết anh là Thẩm Lục.” Sở Nhã Quân khẩn trương, giọng nói mang theo sự kích động: “Hôm nay mọi người đều nhắc tới anh, nói anh chắc chắn sẽ trở thành một nhà kinh doanh game nổi tiếng nhất trong nước! Tôi cũng đánh giá anh rất cao! Cố lên!”

“Được.” Thẩm Lục cười cười rồi đi khỏi phòng rửa tay.

Sở Nhã Quân nhìn theo bóng lưng anh, nắm chặt tay, không ngừng động viên bản thân: “Cố lên, Sở Nhã Quân, mày có thể làm được.”

Sở Nhã Quân nhìn bản thân mình trong gương, hít sâu một hơi, lấy ra mĩ phẩm giá rẻ của mình bắt đầu trang điểm.

Hôm nay cô đã tới thì nhất định không để người khác công kích mà rời đi!

Bữa tiệc này diễn ra rất nhanh, Thẩm Lục cũng xin được không ít phương thức liên lạc của một số nhà kinh doanh game lớn.

Có Sùng Minh ở đây, ai dám không nể mặt Thẩm Lục chứ?

Ăn xong cơm, bọn họ nhiệt tình mời Thẩm Lục đi chơi cùng bọn họ nhưng đều bị anh từ chối.

Chơi sao? anh hoàn toàn không có hứng thú.

Chẳng qua là một đám đàn ông có chức có quyền cùng một đám minh tinh, người mẫu trẻ đẹp, ẻo lả làm ra một số chuyện không thể nói ra thôi.

Thẩm Lục và Sùng Minh cùng nhau rời khỏi bữa tiệc.

Trên đường về, Thẩm Lục còn chưa kịp nói lời cảm ơn với Sùng Minh, Sùng Minh đã nhận được điện thoại, chau mày nói vài câu liền cúp máy.

“Anh có chuyện sao?” Thẩm Lục nhạy bén hỏi.

“Ừ, có chút chuyện vặt.” Sùng Minh nói: “Anh đưa em về trước.”

“Được.” Thẩm Lục cũng không hỏi quá nhiều, Sùng Minh có thân phận đặc biệt nên chuyện phải làm cũng đặc biệt.

Sùng Minh cũng không nhiều lời, trực tiếp nhấn chân ga, trong vòng chưa đầy hai mươi phút đã tới chỗ ở của Thẩm Lục.

Để Thẩm Lục xuống xe, Sùng Minh không giải thích bất cứ điều gì mà quay xe đi thẳng, chắc chắn có chuyện rất gấp.

Thẩm Lục kéo theo vali trở về tổ ấm của mình, do vài tháng không có người ở nên đồ vật trong nhà đều phủ một lớp bụi.

Thẩm Lục sắn tay áo lên bắt đầu dọn dẹp, đem rác và đám đồ ăn quá hạn vứt đi.

Sau khi dọn xong anh mới thấy trong nhà thiếu rất nhiều đồ. Vì vậy Thẩm Lục không có thời gian nghỉ ngơi, anh đi tắm rửa thay quần áo rồi ra ngoài mua đồ.

Hiện tại, công ty của anh vẫn chưa lớn mạnh, anh chưa đổi nhà, cũng không thuê người giúp việc nên phải tự làm rất nhiều việc.

Thẩm Lục giơ tay xem đồng hồ, tính toán thời gian, lát nữa anh còn phải tới công ty một chuyến.

Thẩm Lục mua đồ rất nhanh, không lãng phí quá nhiều thơi gian, mua đồ xong liền đi ngay.

Quả nhiên, anh vừa tới công ty đã thấy một đám người mang chồng lớn chồng nhỏ tới tìm anh.

Mấy tháng trời vắng mặt, tuy anh có xử lí chuyện công ty qua mạng nhưng cũng không tiện lắm.

Mãi tới nửa đêm, Thẩm Lục mới xong việc.

Lúc Thẩm Lục nhớ ra mới biết bản thân đã quên ăn tối.

Nhìn thời gian, thôi vậy, ra ngoài kiếm đại một thứ gì đó ăn thôi!

Thẩm Lục khoác áo đi ra ngoài, chầm chậm lái xe, đi đến đâu tính đến đó.

Phía trước có cửa hàng tiện lợi 24 giờ, Thẩm Lục cũng không kén chọn, đỗ xe xong liền đi vào đó, mua một gói mì tôm và hai cái lạp xưởng rồi đi thanh toán.

Anh nhận lấy nước sôi, cho mì sẵn ra bát, chuẩn bị đổ nước vào.

Đúng lúc đó, Thẩm Lục nghe thấy sau lưng vang lên giọng nói: “Thẩm Lục?”

Thẩm Lục quay đầu liền nhìn thấy Sở Nhã Quân, trên tay cô cầm đồ ăn nhanh, lo sợ nhìn anh.

“Là cô sao?” Thẩm Lục cười cười: “Cô cũng tới đây mua đồ?”

“Đúng vậy.” Sở Nhã Quân nhìn mì tôm trong tay Thẩm Lục, không nhịn được hỏi: “Anh chưa ăn tối à?”

“Ừm, tôi vừa tan làm nên tới đây tùy tiện ăn là được.” Thẩm Lục cười tự giễu: “FA không quá coi trọng vấn đề này.”

“Vậy sao được? Ăn nhiều mì tôm sẽ đau dạ dày đấy. Gần nhà tôi có chợ đêm, tôi mời anh ăn cơm nhé!” Sở Nhã Quân nói: “Tôi còn chưa cảm ơn chuyện hôm nay anh giúp tôi đâu! Anh Thẩm, có phải anh nói gì với đạo diễn không? Tôi rất cảm ơn anh! Nếu không nhờ có anh, sao tôi có thể giành được vai diễn này chứ!”

Thẩm Lục cười cười.

Anh chỉ thuận miệng nhắc tớ Sở Nhã Quân trước mặt đạo diễn đó thôi, không ngờ ông ta lại cho Sở Nhã Quân vai diễn này, tuy đó chỉ là vai diễn nhỏ bé không đáng kể nhưng đối với những diễn viên như Sở Nhã Quân, vai diễn này rất đáng giá.

Sở Nhã Quân nhiệt tình nói: “Tôi biết những ông chủ lớn như anh đều xem thường mấy quán ăn vỉa hè, nhưng anh có thể cho tôi cơ hội mời anh ăn không? Tôi không mời được những món đắt tiền, chỉ có thể mời được những món ăn vỉa hè thôi!”

Thẩm Lục cũng không ghét Sở Nhã Quân, phải nói là, anh không hề ghét bất cứ người trẻ tuổi có hoài bão, có cố gắng nào.

So với những ông già nhìn thấy khuôn mặt anh đã muốn lôi anh lên giường thì những cô gái trẻ đáng yêu hơn nhiều.

“Được.” Thẩm Lục gật đầu nói: “Vừa hay tôi cũng muốn ăn đồ vỉa hè!”

Sở Nhã Quân cầm lấy bát mì Thẩm Lục còn chưa kịp ăn, dẫn anh ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Nơi Sở Nhã Quân nói cách đó không xa, một con ngõ dài mấy chục mét đều là quán ăn.

Lúc này, rất nhiều người còn chưa về nhà.

Đối với họ, những quán ăn ở chợ đêm này không chỉ giúp họ ăn no mà còn cho họ cơ hội nói chuyện với bạn bè, tiện thể mắng người, trút bầu tâm sự.

Bởi vì thời gian kinh doanh ở nơi đây đều rất dài nên có khi các quán ăn tới gần sáng mới đóng cửa.

Nhiều người dân xung quanh đều đến đây ăn đêm, tài xế taxi thỉnh thoảng cũng tới đây ăn một bữa.

Hai người tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK