Mục lục
Lấy nhầm tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

20855.“Cho nên tôi rất tức giận, liền cãi nhau ầm ĩ với bọn họ. Bọn họ cậy thế nhiều người, liền đánh tôi. Làm sao tôi để bọn họ đánh mình được chứ, vì thế, liền đánh nhau với họ.” Hàn Tắc Phương nhìn Thẩm Thất bằng ánh mắt đáng thương: “Em không phải lại tức giận nữa chứ?”
Ánh mắt Thẩm Thất ảm đạm: “Tôi có tư cách gì mà tức giận chứ?”
Thẩm Thất nhìn Mạc Thu phía bên cạnh, trong lòng thầm vui mừng vì đã mang Mạc Thu tới.
Có Mạc Thu – cô thứ ký toàn năng dũng cảm này ở đây, không có chuyện gì là không giải quyết được.
Hàn Tắc Phương tiếp tục nói: “Tiểu Thất, Hạ gia đối xử với em thực sự tốt sao? Nếu Hạ gia đối xử tốt với em, tại sao không cho em một hôn lễ hoàn mỹ?”
Thẩm Thất thật sự chịu không nổi việc người khác sỉ nhục Hạ gia và Hạ Nhật Ninh như vậy, vì thế liền trả lời: “Không cần lo lắng, hôn lễ của chúng tôi ngay từ đầu đã tổ chức đơn giản rồi, không muốn rầm rộ sôi nổi. Dù sao kết hôn cũng là chuyện giữa hai người với nhau, hai người đều cảm thấy vui vẻ là được rồi. Huống chi, Hạ gia đã về Đông Bắc để kết thông gia rồi, đến mùa hè chúng tôi sẽ làm bổ sung một lễ cưới long trọng, đến lúc đó nếu có cơ hội, xin mời đến xem. Sau này những lời đồn đại như vậy xin đừng nghe làm gì, cũng không cần động thủ.”
Trên mặt Hàn Tắc Phương đầy bi thương: “Em quả nhiên là tức giận rồi.”
Thẩm Thất thật sự muốn phẫn nộ mà.
Chuyện này của hắn là chuyện gì chứ?
“Được rồi, chuyện hôm nay, tôi thay anh xử lý ổn thỏa. Sau này, chúng ta cứ giả vờ không quen biết nhau đi.” Thẩm Thất nói xong câu đó xoay người muốn rời đi.
Hàn Tắc Phương đột nhiên gọi Thẩm Thất: “Tiểu Thất, em có muốn biết chuyện của thị trấn suối nước nóng không?”
Thẩm Thất lập tức đứng lại, quay đầu nhìn hắn: “Anh nói cái gì?”
Hàn Tắc Phương hạ thấp giọng nói: “Em chẳng lẽ chưa từng hoài nghi xem người nào đã nuôi một bầy sói như thế sao? Em nghĩ đó là chuyện ngẫu nhiên sao?”
Đôi mắt Thẩm Thất lóe lên: “Anh còn biết gì nữa?”
“Vậy em biết ông chủ đằng sau của thị trấn suối nước nóng là ai không?” Hàn Tắc Phương tiếp tục nói: “Ông chủ của thị trấn suối nước nóng tên là Trâu Tân Dư, nhưng xuất thân của người này rất rõ ràng, sau khi xảy ra chuyện lần đó, tôi mới âm thầm nghe ngóng dò la, cái tên Trâu Tân Dư này sau khi tiếp nhận điều tra thì rất nhanh liền được thả ra. Bởi vì tên này, hoàn toàn không có động cơ gây án. Bởi vì tên này sau khi dựng nên thị trấn suối nước nóng, liền đem quyền sử dụng thị trấn suối nước nóng cho một người tên Đơn Nhất Mông thuê. Cái tên Đơn Nhất Mông này, chắc em cũng có chút ấn tượng chứ?”
Quả nhiên, sự chú ý của Thẩm Thất đã bị thu hút.
Đơn Nhất Mông, cái tên này, Thẩm Thất có chút xa lạ. Nhưng nghĩ kỹ một chút, liền liên hệ tới chuyện mà Tiểu Xuân đã nói qua.
Năm đó cái người mà người nhà của Tiểu Xuân gây thù chuốc oán, chính là ba của Đơn Nhất Mông.
Chẳng lẽ nói, chuyện này, đúng là do kẻ thù của gia tộc nhà Tiểu Xuân bày ra để mưa sát trả thù?
Nếu đây là sự thật, vậy chuyện này thực sự quá xấu xa.
Vì thù cá nhân mà lại làm ảnh hưởng đến tính mạnh nhiều người như vậy.
Thật ghê tởm.
“Tiểu Thất, giữ khoảng cách với người này một chút. Hắn nhất định sẽ đến tìm em đó.” Hàn Tắc Phương khẩn thiết nói: “Tên này quả thực rất đáng sợ.”
Thẩm Thất thở dài một tiếng, nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở. Tôi sẽ chú ý.”
Hàn Tắc Phương đau khổ tội nghiệp nhìn Thẩm Thất: “Nể tình tôi đã cũng cấp nhiều tin tức như vậy, em có thể đừng tức giận được không? Có thể đừng phớt lờ tôi được không? Tiểu Thất, tôi thực sự sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến em tổn thương, tôi chỉ muốn đứng từ xa nhìn em, tôi chỉ muốn nhìn em được hạnh phúc là đủ rồi.”
Thẩm Thất tỏ vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu, chuẩn bị rời đi.
Ngay tại lúc này, bên ngoài có một bóng người xông vào, vừa vào cửa liền hỏi: “Cho hỏi Hàn Tắc Phương có phải ở đây không?”
Thẩm Thất nhìn chăm chăm, là Triệu Văn Văn.
Thẩm Thất lúc này nói: “Được rồi, có người tới tìm anh rồi. Tôi nghĩ, chắc không cần tôi bảo lãnh nữa đâu nhỉ?”
Hàn Tắc Phương lại gọi Thẩm Thất: “Tiểu Thất, nhớ kỹ lời tôi nói. Đừng để bất cứ ai có cơ hội lợi dụng.”
Thẩm Thất không để ý tới Hàn Tắc Phương, gọi Mạc Thu cùng nhau rời khỏi.
Lúc đi qua cửa, còn chào hỏi Triệu Văn Văn một cái.
Vẻ mặt hai người đều hơi gượng gạo, lễ phép lịch sự nhưng lại xa lánh mà gật gật đầu, sau đó đi lướt qua nhau.
Nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Thất, đôi mắt Hàn Tắc Phương bỗng trầm xuống, một ý cười khôi hài nhẹ nhàng được vẽ lên.
Trò chơi vừa mới bắt đầu, liền như vậy mà kết thúc, sao có thể chứ?
Thẩm Thất cùng Mạc Thu trở lại bãi đỗ xe, mở cửa xe, Mạc Thu hỏi: “Kể đi, tổng giám đốc của chị, đây rốt cuộc là chuyện gì thế? Chị đã sắp thương lượng xong với đối phương rồi, em lại gọi chị lại.”
Thẩm Thất cảm thấy đau đầu, day day vào huyệt Thái Dương, nói: “Chuyện này nói ra cũng phức tạp lắm. Đi, lên xe trước đi, vừa đi vừa nói.”
Mạc Thu gật gật đầu, cùng Thẩm Thất lên xe.
Mạc Thu lái xe, Thẩm Thất ngồi ở ghế người lái phụ, nói: “Cái tên Hàn Tắc Phương này, là người em quen ở thị trấn suối nước nóng, là một trong những người sống sót lúc đó. Mạc Thu, nói thật, trong lòng em có chút hoài nghi về tên Hàn Tắc Phương này. Mặc dù hắn một chút dấu vết cũng không có, nhưng em luôn cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý. Chị xem, lúc trước, khi Trình Thiên Cát tiếp cận em, cũng mang theo mục đích gì đó, nhưng lúc đó em không có cảm giác hắn có ác ý với em. Nhưng mà, cái tên Hàn Tắc Phương này, em lại có thể cảm nhận được, hắn tiếp cận em, thực ra là có mục đích ác ý, đây là một loại trực giác bản năng, chị có thể hiểu chứ?”
Mạc Thu gật gật đầu, lái xe tiến vào dòng xe đang chạy, gật đầu nói: “Chị có thể hiểu được. Giác quan thứ sáu của phụ nữ, có lúc thần kỳ như vậy đấy.”
“Đúng, chính là giác quan thứ sáu nói cho em biết, cái tên Hàn Tắc Phương này có vấn đề. Nhưng em lại không hiểu, tại sao hắn lại có ác ý với em.” Thẩm Thất cảm thấy càng đau đầu hơn: “Hắn cứ cư xử như vậy, một chút sơ suất cũng không có.”
“Đây quả thực là một vấn đề.” Mạc Thu nhíu mày nói: “Dù sao thì cái tên này cũng không liên quan gì đến chúng ta, về sau ít tiếp xúc là được. Hoặc là, nếu em vẫn cảm thấy không yên tâm thì tìm thêm mấy người đến ở cùng.”
Thẩm Thất gật gật đầu.
Lúc này, phía trước xảy ra kẹt xe.
Mạc Thu dẫm phanh lại.
Nhưng đúng lúc này, Mạc Thu ra sức dậm phanh mấy cái nhưng không hề có phản ứng gì.
Phanh xe hư rồi.
Sắc mặt của Mạc Thu cùng Thẩm Thất cùng lúc biến đổi.
Đầu xe sắp đâm vào ô tô phía trước, Mạc Thu không thể không ra sức đánh tay lái, đâm về phía hàng gạch chắn bên đường.
“Cẩn thận.” Thẩm Thất cùng Mạc Thu ngoảnh ra phía ngoài xe mà hét như điên: “Phanh xe bị hỏng rồi.”
Những xe cộ khác nghe thấy tiếng hô của Mặc Thu và Thẩm Thất, đều rẽ né sang bên khác.
Đầu xe xông về phía tảng đá ven đường mà đâm vào.
Rầm…
Một tiếng vang lớn, ô tô giống như lo xo đâm vào ven đường.
“Tiểu Thất, em sao rồi?” Phía trước Mạc Thu bật ra túi khí an toàn, khó khăn hỏi.
“Em không sao.” Phía bên Thẩm Thất, túi khi cũng bật ra rồi: “Xe của em, đều được lắp đặt đặc biệt. Chờ đã, chiếc xe này hôm nay trước khi đi đã được kiểm tra qua, phanh xe sao lại hỏng được nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK