Nghe xong ba người nói chuyện, nữ giáo viên mặt đầy tức giận nhìn về phía Trần Long, nói "Vị bạn học này, rõ ràng là cậu ức hiếp các bạn vậy mà còn ác nhân đi trước tố cáo! Cậu đúng là quá phận!"
Trần Long vội vàng nói "Giáo viên, cô không thể tin tưởng bọn hắn, bọn hắn vu oan hãm hại em!"
"Vu oan hãm hại ? Chẳng lẽ là vị bạn học này dùng đầu đụng sưng tay của cậu?"
"Không phải, hắn siết cổ em suýt nữa ngạt thở chết, em mới dùng tay đi đánh đầu hắn!"
Nữ lão sư tiến lên một bước hướng về phía cổ hắn xem trái xem phải nhưng cũng không thấy có nửa điểm vết thương, lúc này càng giận nói "Cậu không nên nói bậy, nửa điểm vết thương cũng không có! Tranh thủ thời gian xin lỗi vị bạn học này!"
Trần Long cảm giác uất nghẹn, rõ ràng hắn là người bị đánh thế nào cuối cùng vẫn là mình xin lỗi?
Cho dù là hắn ra tay trước thì hắn cũng không cho rằng mình làm gì sai!
Thế nhưng mà lúc này không biết chối cãi như thế nào.
Bỗng nhiên Trần Long nghĩ đến cái gì liền chỉ tay vào Tiêu Dũng nói "Cô giáo, cô nhìn hắn xem, bản mặt dữ tợn như vậy sao có thể là người tốt, nói không chừng còn có tiền án tiền sự! Cô dựa vào cái gì giúp hắn oan uổng em?"
Tiêu Dũng giận dữ.
Dáng dấp hung là sai sao?
Sắc mặt Tiêu Dũng âm trầm, ánh mắt lăng lệ hung hăng nhìn chằm chằm Trần Long.
Thoáng một cái liền giống như trong cảnh phim trùm phản diện chuẩn bị giết người.
Trần Long lập tức có chút sợ hãi.
Nữ giáo viên thấy Tiêu Dũng hung ác như vậy nội tâm cũng cũng sợ hãi theo!
Bạn học này cũng quá dọa người rồi?
Hắn sẽ không làm sự tình gì quá khích chứ?
Nữ giáo viên tranh thủ thời gian trấn an "Vị bạn học này, em đừng xúc động, cô nhất định sẽ không để cho em chịu ức hiếp. . ."
Nói xong liền quay đầu nhìn về phía Trần Long, quát lớn "Cậu nói bậy cái gì? Người ta có tiền án tiền sự hay không thì liên quan gì tới cậu, mà tôi cũng không oan uổng cậu đâu! Nói xin lỗi ngay, nếu là không xin lỗi thì tôi sẽ báo cáo lên trường học xử lý cậu! Thực sự không được vậy chúng ta liền báo cảnh sát! Nhìn xem cảnh sát nói thế nào !"
Nghe đến xử lý cùng báo cảnh sát Trần Long liền lúng túng, bởi vì hắn cũng rõ ràng chính là hắn ra tay trước, báo cảnh sát tuyệt đối sẽ không có lợi hơn nữa hắn hiện tại cũng phát hiện ra bản thân cũng không có chứng cứ, không chỉ không có chứng cứ mà hai tên đáng chết kia còn nói chuyện giúp Tiêu Dũng.
Mắt thấy nữ lão sư nổi giận, Trần Long chỉ có thể cắn răng nói.
"Thật xin lỗi bạn học!"
"Ôi chao thật ngoan, đáng tiếc ta không tiếp thu " Tiêu Dũng rất rõ ràng, dạng xin lỗi này không khác gì đánh rắm.
Hắn nhìn giáo viên rồi nói "cô giáo, em có một yêu cầu mãnh liệt để cho vị Trần Long bạn học này đổi phòng ngủ, hắn có thể đánh em lần này nói không chừng sẽ ra tay lần tiếp theo, chúng em đều là những đứa bé ngoan ngoãn nên không thể cùng dạng người này ở chung, mỗi ngày hãi hùng khiếp vía còn tâm trí đâu mà học tập?"
Nữ giáo viên "? ? ?"
Trần Long "? ? ?"
Triệu Văn Bân "? ? ?"
Nhỏ mập mạp "? ? ?"
Nhìn ngươi xem nơi nào giống đứa bé ngoan?
Đây là bốn người đồng thời dâng lên ý nghĩ trong lòng,
Nữ lão sư suy nghĩ một lúc, hai người này mới báo danh ngày đầu tiên đã đánh nhau nếu như sau này còn ở chung một cái phòng ngủ nói không chừng còn xảy ra mâu thuẫn, vì vậy nói "Trường học chúng ta còn thừa nhiều phòng ký túc xá nam, Trần Long cậu sắp xếp đồ đạc để chuyển sang phòng khác . Nếu như còn gây chuyện đánh nhau một lần nữa sẽ bị đuổi học!"
Nói xong nữ giáo viên rời đi ngay.
Trần Long xám xịt đi vào bên giường, không nói một lời sắp xếp lại hành lý.
Tiêu Dũng đi tới cười nói "Nào, trước khi rời đi đem hành lý của tao lau sạch sẽ!"
Trần Long bỗng nhiên ngồi thẳng lên cắn răng nói "Mày đừng khinh người quá đáng!"
Tiêu Dũng lạnh lùng nhìn xem hắn, nói "Mày đừng giả vờ bày ra dáng vẻ chó muốn cắn người như thế, không sợ nói cho mày biết, người hung ác bản thân tao thấy nhiều rồi, hiện tại đem hành lý lau sạch sẽ, nếu không hai ta chuyện này chưa xong đâu! Mày hôm nay cũng đừng nghĩ ra này khỏi cánh cửa căn phòng này!"
Từ trước tới nay Trần Long đều dựa vào lợi thế về thân thể của mình để làm một ít chuyện ức hiếp người.
Nhưng lần này thật sự là phong thủy thay đổi đụng phải Tiêu Dũng.
Nghĩ đến cảm giác ngạt thở kinh khủng lúc bị Tiêu Dũng kẹp cổ nên cuối cùng Trần Long vẫn quyết định làm theo.
Hắn cầm lấy khăn mặt của mình lau đi dấu chân có trên hành lý của Tiêu Dũng.
Sau đó đem khăn mặt ném vào thùng rác, thu dọn đồ đạc rời đi phòng ngủ.
Tiêu Dũng mặt lộ ra vẻ mỉm cười nhìn về phía nhỏ mập mạp hỏi "Người anh em cậu tên là gì?"
"Lưu Tỉnh Nhiên." Nhỏ mập mạp báo lên danh tự.