Nghe xong Kim Hiểu Hiểu cau mày nói "Chẳng lẽ các cậu không báo cáo rõ nguyên nhân cho giáo viên?"
"Đã nói rõ thế nhưng vị giáo viên kia đã dạy bảo em rằng gặp được sự tình như vậy thì để cảnh sát xử lý, không đến phiên em dũng cảm bao đồng, cho nên sẽ không tha thứ."
Trong lòng Kim Hiểu Hiểu sinh ra một cỗ tức giận.
"Sao có thể nói chuyện kiểu như vậy?"
Mà lại nàng rất nhạy cảm phát giác được vụ việc này nếu phát tán đi chính là một cái tin tức lớn.
Tại sao, bởi vì câu nói này hoàn toàn là thuộc về vi phạm đạo đức của giáo viên, vi phạm mong muốn nguyện vọng của đại đa số người.
"Tiêu Dũng bạn học, cậu miêu ta tỉ mỉ lại quá trình cho ta một chút. . . ."
Một giờ sau Kim Hiểu Hiểu vô cùng hung phấn rời đi!
Bởi vì theo như mong muốn của nàng thì hôm nay phải cho sự việc lên sóng cho nên thời gian rất gấp.
Bây giờ sự kiện đánh người ở Tân Châu đã trở thành chủ đề nóng của cả nước, mà nàng lại là người đầu tiên lấy được tư liệu phỏng vấn.
Sao có thể không hưng phấn?
Bên trong đài truyền hình lúc này mấy vị lãnh đạo nhìn xem hình ảnh nàng đã biên tập xong.
"Còn nửa giờ nữa là đến lịch phát sóng, rốt cuộc có công chiếu chuyện này không?" Một người đàn ông có chút lo lắng hỏi.
Hắn là chủ biên Thời Báo Tân Châu.
Lần này là bọn hắn cầm tới tin tức trực tiếp.
"Bên trong này liên quan đến đại học sư phạm Tân Châu . ."Lãnh đạo ngồi ở vị trí chủ chốt có do dự.
Lúc này Kim Hiểu Hiểu mở miệng nói ra "Lãnh đạo, ta thấy sự việc hôm nay Tiêu Dũng rõ ràng chính là muốn thông qua tiếng nói của chúng ta, vì bạn học kia bày tỏ sự bất bình, chúng ta nếu không đưa tin thì sớm muộn sẽ có nơi khác đào ra tin tức này. Thà rằng là bên chúng ta đăng lên, không cần chỉnh sửa cắt ghép có sao đưa lên như vậy, mục đích là sự cầu thị mong muốn đưa ra những vấn đề nhức nhối, không phải phân rõ đúng sai bởi việc đó đã có công luận. Không quản thế nào đều phải lấy sự thật làm chuẩn là đạo đức của người làm truyền thông chúng ta."
"Được, cứ làm vậy đi"
Cuối cùng lãnh đạo vỗ tay quyết định.
Tống Mai ở trong nhà đang thoải mái duỗi lưng nghỉ ngơi.
Nàng có một cô con gái năm nay mười bảy tuổi, lúc này một nhà ba người đang dùng cơm cùng nhau, Trên TV đang phát ra tin tức Tân Châu buổi chiều.
"Con nhớ kỹ cho mẹ, cách xa những người theo đuổi con một chút, đừng nói hiện tại là cao trung chính là lên đại học cũng không cho phép cùng nam sinh mắt qua mày lại. Trước khi tốt nghiệp đại học đều không cho phép yêu đương! Có biết hay không?" Nghĩ đến Hàn Gia Di, Tống Mai dạy dỗ nữ nhi của mình.
Dưới cái nhìn của nàng thì Hàn Gia Di chính là nữ sinh không biết xấu hổ.
"A? Mẹ, đây là thời đại nào rồi lên đại học còn không cho yêu đương?" Nữ nhi có chút bất mãn.
Chồng nàng cũng nói theo "Em đừng uốn thẳng thành cong, lên đại học yêu đương cũng là bình thường chỉ cần chú ý bảo vệ mình là được."
Tống Mai cười lạnh nói "Bảo vệ mình dễ dàng như vậy sao? Nữ sinh xinh đẹp nhất lớp của em sau ngày đầu tiên huấn luyện liền cùng nam sinh đi thuê phòng khách sạn, như vậy còn ra thể thống gì."
Đang nói chuyện bỗng nhiên trên TV phát sóng video đánh nhau.
Người dẫn chương trình trên TV nói "Ngày hôm qua ngay ở quán đồ nướng bên ngoài trường đại học sư phạm Tân Châu, có bảy tám người đàn ông lực lưỡng vây đánh hai nữ sinh đang dùng bữa ăn, đây là video theo dõi lúc chuyện xảy ra mời quý vị cùng xem !"
"Ngay tại thời khắc nguy cơ đã có một vị nam sinh cực kỳ dũng cảm, lấy sức một mình ngăn cản những phần tử ngoài vòng pháp luật này!"
"Một nhà báo của đài chúng tôi cũng đã liên hệ được với vị bạn học này, dưới đây chính là tư liệu phỏng vấn."
Nhìn xem tin tức, con gái của Tống Mai nói "Đại ca này thật là lợi hại! Nhưng mà dáng dấp thật hung."
Chồng Tống Mai cũng cười nói "Đúng là rất lợi hại, nếu đó là ta khẳng định không dám đi lên."
Tống Mai nhìn xem trong màn hình TV thấy Tiêu Dũng lộ diện, lập tức nhíu mày.
Nói "Lợi hại cái gì mà lợi hại, cái dũng của thất phu mà thôi, anh nhìn xem hắn lớn lên hung ác như vậy liền biết cũng không phải là người tốt!"
Nghe vậy hai người trong lòng liền xem thường nàng, mà trên TV Tiêu Dũng cũng đã giới thiệu xong.
"Hóa ra là quán quân đấu vật thanh thiếu niên toàn quốc khó trách thân thủ tốt như vậy."
Chồng của Tống Mai cười nói "Cái dũng của thất phu cũng rất tốt, nói thẳng ra là ai đảm bảo được rằng mình trong tương lai liệu có gặp phải chuyện như thế hay không?, có người đứng ra ứng cứu vẫn là đáng để anh cổ vũ."
Đúng vào lúc này, trên TV tiếp tục truyền đến giọng nói của Tiêu Dũng!
"Em cảm giác sâu sắc bất an. . ."
"Em biết đến sai lầm của mình. . ."
"Em không nên phối hợp với các chú cảnh sát ghi lại bản tường trình sự việc. . ."
"Có lẽ em không nên ra tay cứu người. . ."
"Từ nay về sau.. . em nhất định kiểm điểm sâu sắc. . ."
"Viết một bài văn hai vạn chữ bày tỏ sự hối hận. . ."
Trên màn hình một lần nữa truyền đến âm thanh của người dẫn chương trình.