• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ là Tiêu Dũng đang tập trung vào quay phim nên hoàn toàn không chú ý tới hệ thống nhắc nhở. Trong lòng hắn cảm thấy buồn bực, cô gái này sao lại không nói lời thoại?

"Tao đang hỏi mày đấy!"

Tiêu Dũng nghiêm nghị quát hỏi, tăng thêm kỹ năng Hung Lệ Thanh Âm được hệ thống cung cấp mấy ngày trước khiến cho giọng nói hắn càng trở nên hung ác.

Đây hoàn toàn chính là năng lưc bản thân hắn.

Kết quả hắn phát hiện Đường Tú Nhất nằm phía dưới vẫn như cũ là nước mắt chảy ngang hai con mắt, nửa câu lời thoại cũng không nói được.

"Bỏ qua. . . Bỏ qua cho ta. . Xin ngươi. ." Đây là bản năng cầu cứu của Đường Tú Nhất. . .

Tiêu Dũng mờ mịt, trong kịch bản không có câu nói này mà, theo như mình đọc thì nữ nhân này bây giờ còn ngang ngược uy hiếp nhân vật phản diện.

Bây giờ mình phải làm sao?

Cứ thế thuận theo diễn tiếp?

Đây là lần đầu tiên Tiêu Dũng quay phim cho nên chỉ diễn đúng theo kịch bản đã là không tệ, sao có thể biết được hoàn cảnh này nên làm gì tiếp theo!

"Cạch!"

Trương Khôn kêu tạm thời ngừng quay!

Từ phía sau Camera ló ra khuôn mặt tức tối, nổi giận mắng " cô làm cái quái gì thế hả Đường Tú Nhất? Khóc cái gì? Ai bảo cô khóc? lời thoại của cô đâu rồi?"

Nghe được tiếng đóng cảnh quay, Tiêu Dũng mau chóng rời khỏi thân thể cô gái.

Lúc này Đường Tú Nhất oa một tiếng trực tiếp khóc rống lên!

"Đạo diễn. . .em sợ quá! em. . . em không biết nên làm thế nào. . ."

Đường Tú Nhất cũng kịp phản ứng lại, nhớ ra mình đang ở trường quay thế nhưng là loại phản ứng vừa rồi chính là bản năng của nàng.

Trương Khôn giận dữ, nhảy ra khỏi camera mà mắng "Cô thế nhưng là sinh viên chuyên nghiệp của học viện sân khấu điện ảnh trung ương, cô nói với tôi là mình không biết làm như thế nào hả? Cô lên lớp bằng cách nào? Thời điểm giáo viên của cô tiến cử với tôi, nói diễn xuất của cô cực tốt, lúc casting ( đi thử vai ) cũng biểu hiện không tồi, tại sao ở thời khắc mấu chốt lại như xe bị tuột xích?

Trương Khôn rất tức giận bởi vì hắn biết có một số thứ cho dù quay đi quay lại một trăm lần đều không thể hiện hoàn hảo được một lần, nhất là khí chất vừa rồi của Tiêu Dũng, vẻ mặt hung ác để lộ ra sự điên cuồng chính là biểu hiện đặc sắc của một người thanh niên chuẩn bị biến thành một tên điên thích giết người.

Người ta diễn xuất thần như vậy nhưng cũng chỉ là người bình thường, nếu quay thêm lần nữa không bộc lộ được hình ảnh đó thì phải làm sao đây?

Mặc dù hắn cũng cảm thấy quả thật có chút dọa người nhưng đây không không phải lý do để Đường Tú Nhất nửa câu thoại cũng không nói ra!

"Trương đạo diễn. . . Thật xin lỗi, thế nhưng mà. . em vừa rồi thật sự rất sợ. . . . Hắn vừa bước ra em liền quên là đang quay phim, em. . em cảm thấy hắn muốn giết mình! thật là đáng sợ. . ."

Đường Tú Nhất một bên lau nước mắt, vừa nói xin lỗi vừa giải thích!

"Đừng nói nhảm nữa, mau tranh thủ thời gian điều chỉnh trạng thái!"

Nghĩ nghĩ, Trương Khôn nhìn về phía Tiêu Dũng nói"Thế này Tiêu Dũng, cậu đến ngồi đối diện nàng, để nàng ngắm nhìn thật kỹ cho hai bên quen mặt một chút lát nữa sẽ bớt sợ hãi!"

Tiếp đó hắn lại khen "Cậu diễn tốt lắm, nhất định phải duy trì diễn xuất như vậy!"

Nội tâm Tiêu Dũng lúc này cũng có chút vừa lòng thỏa ý.

Dù sao lần thứ nhất quay phim liền được đạo diễn khen, sao có thể không vui.

Hắn ngồi xuống trước mặt Đường Tú Nhất cười nói " Không sao, đừng gấp như vậy, em cũng không ăn tươi nuốt sống chị được."

Vừa nói vừa lộ ra nụ cười “ hiền lành “ mà mình đã luyện tập cả một kỳ nghỉ hè.

Có thể nói. . . so với dáng dấp của Tiêu Dũng lúc quay phim. . . Đường Tú Nhất đúng là cảm thấy nụ cười này. . . Giống như. . . giống như. . . có vẻ. . không đáng sợ như vậy.

Bởi vì cái gọi là không so sánh liền sẽ không đau khổ. . . .

Trường quay xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ.

Tiêu Dũng ngồi ở trên ghế sa lon đối mặt cùng Đường Tú Nhất.

Đường Tú Nhất một bên lau nước mắt, một bên ngắm nhìn khuôn mặt hung ác của Tiêu Dũng!

Đây là nàng lần đầu tiên trong đời quay phim mà cảm giác được sự sợ hãi.

Trên thực tế trong quá trình học ở trường, dạng phim gì nàng cũng đã thử diễn qua, kiểu diễn viên nào cũng đã từng tiếp xúc.

Dù sao giáo viên ở trường học đều là diễn viên rất nổi tiếng.

Thế nhưng nàng còn là lần đầu tiên gặp được loại tình huống này, chính là khi Tiêu Dũng vừa xuất hiện, loại hung ác đó để nàng trong chốc lát liền quên đi nghề nghiệp của mình mà chỉ có một cái ý nghĩ đó chính là trốn, trốn thật xa.

Mặc dù vậy nàng nhận thức rõ được phải quý trọng từng cơ hội một.

Cơ hội không phải lúc nào cũng có.

Hiện tại nàng đóng vai đều là nhân vật phụ, thế nhưng người mới ai mà chẳng phải trưởng thành từ đây?

Trừ khi tự nguyện bỏ ra những vật khác.

Tuy nhiên nàng cũng không muốn làm như vậy, cũng chỉ có thể bắt đầu từ nhân vật vô danh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK