Căn cứ theo kịch bản giới thiệu thì do hắn ta nhận kích thích quá lớn từ cái chết của người mẹ dẫn đến đối với tất cả mọi thứ đều không cảm thấy hứng thú, giống như cái xác không hồn vậy.
Cho đến một ngày hắn đi sửa sang dọn dẹp ngôi mộ của mẹ, trên đường đội mưa về nhà thì lại bị một chiếc xe lao vùn vụt qua ngay cạnh người, thân thể dính đầy nước bẩn.
Đó chính là ngày hắn mở ra chiếc hộp Pandora ( hộp bí ẩn ) của bản thân.
Tiêu Dũng không ngừng thử đưa mình vào trong câu chuyện đó.
Mưa lớn tầm tã, mình vừa mới đi dọn dẹp phần mộ xong đang lặng lẽ đi bộ về nhà, một chiếc ô tô vụt nhanh qua như tên bắn.
Nước mưa hòa với nước cống bẩn thỉu bắn tung tóe lên mặt. . . Thậm chí bờ môi còn dính thêm cả đất. .
Cảm xúc phẫn nộ bắt đầu được nuôi nấng, trong lòng hắn xảy ra biến hóa rất nhỏ!
Thiếu niên này rất ít khi bộc lộ ra cảm xúc thật của mình, sự phẫn nộ bị hắn đè xuống đáy lòng nhưng tâm lý vặn vẹo đang từng bước sản sinh không ngừng.
Sau đó chiếc xe dừng lại, một người phụ nữ từ trên đó bước xuống . . Đi vào nhà hàng sang trọng bên đường.
Ký ức từ khi còn nhỏ bắt đầu hiện lên!
Khóe miệng Tiêu Dũng toát ra vẻ tươi cười.
Giống như ở trong tưởng tượng, hắn nở nụ cười quái dị để phát tiết ra phẫn nộ ở trong lòng !
Bọn hắn chưa từng thấy Tiêu Dũng như vậy trước đây, một nụ cười hưng phấn đến mức biến thái xuất phát từ tận đáy lòng . Tiêu Dũng lúc bình thường cười lên đã rất đáng sợ thế nhưng khi hắn thật sự bày ra nụ cười này, Triệu Văn Bân cùng nhỏ mập mạp mới phát hiện mình rốt cuộc ngây thơ đến cỡ nào!
Tiêu Dũng nhìn chằm chằm Triệu Văn Bân ở trước mặt sau đó đột nhiên tiến về phía trước một bước!
Triệu Văn Bân liên tục lùi lại trực tiếp ngồi phịch xuống trên giường nhỏ mập mạp.
"Leng keng, chúc mừng chủ nhân thu hoạch Triệu Văn Bân sợ hãi, giá trị sợ hãi +70!"
"Ngừng, Ngừng, Ngừng!"
Miệng liên tục kêu lên, trái tim thì đập bình bịch.
Tiêu Dũng lặng người đi vì ngạc nhiên, mình vừa mới nhập tâm vào nhân vật mà hắn liền kêu ngừng rồi?
"Đại ca, em quên mất là phải gọi video cho mẹ!" Triệu Văn Bân lập tức tìm cái lý do.
Hoàng Tỉnh Nhiên mập mạp cũng nhận ra hắn sợ hãi thế nhưng nói thật là bộ dạng này của Tiêu Dũng chính Hoàng Tỉnh Nhiên cũng sợ run người, hắn vội vàng nói "Sao cậu không nói sớm, đừng để gì chờ lâu mà lo lắng “
Được!
Hai người này tranh thủ thời gian trở về giường chỉ để lại Tiêu Dũng đang đứng yên tại chỗ.
Rơi vào đường cùng, Tiêu Dũng chỉ có thể bắt đầu đi đến trước gương tự mình bày ra vẻ mặt này để kiểm tra hiệu quả!
"MN, mình cười lên đúng là quá biến thái!"
Đời này Tiêu Dũng mới chỉ thử nở nụ cười hiền hòa, đã bao giờ suy nghĩ đến làm ra vẻ mặt âm trầm như thế này?
Hiệu quả đến mức bản thân hắn cũng muốn cho mình một đấm vào giữa mặt.
Tiêu Dũng lắc đầu than thở "mình bình thường hiền lành biết mấy? vì sao tất cả mọi người lại sợ cơ chứ?"
Đúng là so với lúc hắn biểu hiện ra biểu cảm hung ác biến thái thì thường ngày có vẻ rất hòa thuận.
Lúc này Hoàng Tỉnh Nhiên cùng Triệu Văn Bân cũng cảm thấy Tiêu Dũng ngày thường tuyệt đối là vô cùng vô cùng hiền lành!
Nguyên một đêm này Tiêu Dũng cực kỳ nỗ lực luyện tập. . . .
Ngày huấn luyện quân sự tiếp theo hắn vẫn làm theo những hoạt động như mọi khi nhưng trong đầu thỉnh thoảng hiện lên các cảnh tượng như trong kịch bản, hắn không ngừng đưa bản thân mình vào sâu trong từng tình huống.
Chính vì vậy mà lúc được nghỉ giải lao các bạn học liền cách hắn càng xa hơn.
"Nhạc Nhạc, cậu có phát hiện Tiêu Dũng mấy ngày nay đặc biệt đáng sợ không, ánh mắt vừa rồi của hắn liếc qua bên này một chút thôi mà còn tưởng rằng hắn muốn đánh mình!"
Một nữ sinh nhỏ giọng mắng chửi.
Dương Nhạc Nhạc nở nụ cười, nói "Mình không có chú ý ."
Nói xong nàng cũng nhìn về phía Tiêu Dũng.
Lúc này Tiêu Dũng nhìn chằm chằm xuống mặt đất, vẫn đang tưởng tượng cảnh này nên diễn như thế nào, cảnh kia phải hành động ra làm sao.
Khuôn mặt cũng âm trầm hơn bình thường rất nhiều!
"Có vẻ tâm tình không tốt lắm. . ." Dương Nhạc Nhạc thấp giọng nói "Vẫn nên cách xa hắn một chút đi."
Nhưng vào lúc này chợt thấy huấn luyện viên đi về phía Tiêu Dũng.
"Tiêu Dũng!"
"Đến đây!"
Tiêu Dũng lập tức đứng lên, bảo trì tư thế quân đội.
"Đừng khẩn trương như vậy." Huấn luyện viên nở nụ cười, nói "Tôi hôm qua mới nhìn thấy video cậu cứu người, tốt lắm, tôi nghe nói cậu là quán quân đấu vật đúng không, chúng ta luyện tập một chút nhé?"
"Ơ?" Tiêu Dũng không nghĩ đến huấn luyện viên dĩ nhiên đề xuất một cái yêu cầu như vậy.
Hắn thật ra muốn cự tuyệt nhưng mà nghĩ lại kể từ khi hắn lấy được Phược Long Triền đến nay vẫn chỉ có thể luyện tập trong ảo giác, chưa một lần được thực chiến vậy cho nên quay đầu đồng ý .