Điện thoại cúp máy, trợ lý liền chạy đến bên người Đạo diễn cười nói "Đạo diễn, hắn đồng ý."
Đạo diễn là một ông lão sáu mươi tuổi, tay lúc đang cầm điện thoại xem phỏng vấn Tiêu Dũng!
"Đồng Ý là tốt, tướng mạo ánh mắt thằng nhóc này lộ ra khí thế hung ác tự nhiên, để hắn vào vai kẻ biến thái giết người thì không phải là vừa đẹp xứng đôi?"
Ông lão rất vui vẻ.
" Bộ phim ngắn này cứ quyết định như vậy đi!"
Trong trường học, Hàn Gia Di cũng châu đầu vào nghe ké điện thoại.
"Sẽ không phải là lừa đảo chứ?"
Hàn Gia Di có chút hoài nghi.
Tiêu Dũng đắc ý cười nói "Lừa đảo cái mông, khẳng định là nhìn thấy thân thủ vô địch của mình nên mời đến đóng vai đội trưởng đội trọng án các thứ, đến lúc đó cậu có thể nhìn thấy hình ảnh mình dẹp loạn phần tử phạm tội!"
Tiêu Dũng cùng Hàn Gia Di tách nhau tự mình trở về phòng ngủ.
Hàn Gia Di vào phòng lấy điện thoại ra.
Liền thấy được tin nhắn Trương Điềm Điềm gửi tới.
"Gia Di, trước đó xóa bạn bè với Tiêu Dũng là chị không đúng, em có thể nói với hắn vài câu giúp chị được hay không?"
Trương Điềm Điềm thời điểm gửi tin nhắn này, cũng là rất đắn đo.
" thật sự không tiện, chịi cứ tìm hắn nói thẳng đi, Tiêu Dũng nghĩ như thế nào em cũng không rõ ràng."
Hàn Gia Di trực tiếp cự tuyệt.
Dưới cái nhìn của nàng nếu Tiêu Dũng muốn thì sẽ đồng ý, nàng không thể vì một người mới quen biết mà ép buộc Tiêu Dũng.
Nàng cũng không phải là chán ghét Trương Điềm Điềm nhưung cũng không phải thích, chỉ là người ta đã mở miệng nói muốn kết bạn Wechat nên nàng không tiện từ chối mà thôi.
Thu được hồi đáp của Hàn Gia Di, Trương Điềm Điềm có chút thất lạc.
Nàng cũng biết sự tình này không thể ép buộc.
Sáng ngày thứ hai, đại học sư phạm Tân Châu tiến hành đại hội khen thưởng.
Nhân vật chính đó là Tiêu Dũng!
Bởi vì Tiêu Dũng anh dũng cứu người vì vậy trường học quyết định thưởng cho hắn ba vạn khối tiền, xuất hiện ở đây còn có thêm một số báo đài truyền thông.
Rất rõ ràng trường học muốn thông qua hành động này để biểu hiện sự thay đổi, cũng như thái độ cầu thị của ban lãnh đạo.
Đối với chuyện này Tiêu Dũng cũng rất vui vẻ, nói như thế nào thì đây cũng là chuyện tốt.
Từ khi bắt đầu phát sinh sự việc đến nay Tiêu Dũng liên tục bị tấn công màng nhĩ qua điện thoại từ ba ba và mụ mụ làm cho hắn cảm thấy nhức đầu.
.
Trên thực tế đây cũng là bệnh chung của rất nhiều người trẻ tuổi, chính là không muốn nghe cha mẹ càm ràm.
Có khen ngợi từ trường học sẽ để bọn họ yên tâm hơn một chút.
Đứng ở phía trên, hiệu trưởng trao bằng khen cho Tiêu Dũng.
Sau đó bắt đầu nói chuyện "Từ khi trường học của chúng ta được xây dựng cho đến nay, luôn luôn tuân theo. . . ."
Vị này nói đông tây suốt bốn mươi phút làm Tiêu Dũng cảm thấy kính nể.
Nếu đó là hắn khẳng định không nói được lâu như vậy cho đến khi đại hội kết thúc Tiêu Dũng cũng không nhớ nổi một chữ. . .
Dù sao cũng biết chủ yếu là khen chính mình.
Ba vạn khối tiền thưởng liền tới tay Tiêu Dũng!
Cộng thêm trước đó hệ thống đã thưởng một vạn khối tiền và cả tiền có sẵn trong tay, Tiêu Dũng phát hiện mình bây giờ đã có bốn vạn năm ngàn khối. Đối với đại đa số sinh viên bình thường thì hắn đã là một nhân vật giàu có. Đương nhiên so sánh cùng phú nhị đại thì khẳng định là kém xa tít tắp.
Vừa bước ra khỏi phòng hội họp, Trương Điềm Điềm liền ngăn hắn lại.
"Chị có việc gì sao?"
"Chị chỉ là thực sự muốn cám ơn cậu!" Trương Điềm Điềm cúi đầu hướng về phía Tiêu Dũng nói "Cám ơn cậu tại thời điểm nguy hiểm nhất đã ra tay, cho dù cậu nói bất kể là ai cậu cũng sẽ hành động, thế nhưng sự thật là cậu đã cứu chị, sau này nếu có việc gì không hiểu hoặc cần giúp đỡ, chỉ cần cậu nói ra chị nhất định sẽ đi làm!"
Thời gian một đêm đã để nàng suy nghĩ rõ ràng rằng chuyện không thể gấp được, nếu Tiêu Dũng đã ghét mình thì chỉ còn cách chờ cho nước chảy đá mòn, cứ mài hắn từ từ.
Sau khi nói xong nàng quay đầu rời đi.
Tiêu Dũng cũng thở dài một hơi, nhiều người sẽ cảm thấy nàng rất có thành ý, tuy nhiên hắn cũng không thích kiểu người như vậy. Mặc dù hắn rất muốn tìm thêm bạn mới thế nhưng hành động trước mặt thì đồng ý nhưng quay lưng liền xóa bỏ làm hắn cảm giác bản thân bị đùa giỡn.
Hắn cũng có lòng tự trọng.
Cứu nàng chỉ là ranh giới đạo đức cuối cùng mà thôi.
Sau khi kết thúc quân huấn buổi chiều, Tiêu Dũng liền bắt xe ra khỏi trường đến trường quay Sơn Hà Ảnh Thị.
Sơn Hà Ảnh Thị là trường quay nổi tiếng thành phố cũng như cả trong nước. Tiêu Dũng cũng đã từng nghĩ có thời gian sẽ đến tham quan nhưng không nghĩ tới hôm nay vừa vặn có cơ hội.
Đến nơi Tiêu Dũng gọi điện ngay cho người trợ lý kia.
Được dẫn vào bên trong để cho hắn được mở mang tầm mắt, nơi này diễn viên quần chúng nhiều, người đẹp cũng nhiều.
Cộng thêm cả vô số trang phục kỳ dị để Tiêu Dũng nhìn hoa mắt.
Người trợ lý hướng về Tiêu Dũng nói đùa:
"Hì hì, xinh đẹp không? Người anh em phải cố lên, thành diễn viên nổi tiếng thì những cô gái này tự động sẽ dán lên người của cậu."