Tiêu Dũng xách rương hành lý tiến vào tòa ký túc xá .
Vừa vặn nhìn thấy bác gái quản lý nơi này.
Sinh viên mới đến đều đang xếp hàng, Tiêu Dũng cũng thành thành thật thật đứng vào đội ngũ.
Đợi đến lượt hắn, hắn tranh thủ thời gian tự giới thiệu "Chào bác gái ! cháu là Tiêu Dũng phòng 308!"
Bác gái ngẩng đầu nhìn hắn một chút hoảng sợ nói "Ai u, thằng nhóc này dáng dấp thật hung!"
Dù sao cũng là quản lý nên kiến thức rộng rãi vì vậy cho dù tướng mạo Tiêu Dũng hung hãn cũng không bị dọa sợ.
"Tiêu Dũng đúng không, gọi ta dì Triệu là được, dì nhớ mặt cậu rồi, không được ức hiếp bạn học đâu đấy, nếu là gây chuyện trong phòng ngủ thì dì cũng sẽ không giúp che giấu đâu mà nhất định sẽ báo cho trường học!" Dì Triệu cường điệu nhắc nhở một tiếng!
Cậu sinh viên này xem ra cũng không phải là dạng đơn giản.
"Được! Dì Triệu ngài bận rộn, cháu đi trước!"
Quản lý ký túc lắc đầu có chút không hiểu nói " Nhìn qua dáng dấp cũng vẫn được nhưng thế nào lại cảm giác hung ác như vậy? Cười lên cũng quái lạ, để trong lòng người run rẩy."
Tiêu Dũng rất nhanh liền đến nơi, hắn là người đầu tiên tới phòng ngủ, trường học chỉ phân phối phòng ký túc còn lại ai giường trên ai giường dưới tự phân chia.
Bình thường dưới loại tình huống này dĩ nhiên chính là ai tới trước người đó được chọn, đến sau nếu là muốn thay đổi thì phải tự mình thương lượng với nhau.
Phòng ngủ của Tiêu Dũng bọn hắn cũng không lớn, chẳng qua là phòng bốn người nên hai chiếc giường tầng còn có thêm bốn cái bàn riêng, không gian không phải quá lớn nhưng là cũng xem như là hoàn cảnh không tồi.
Tiêu Dũng đưa theo hành lý đi tới chiếc giường phía trước!
Nhìn qua nhìn lại trái phải, Tiêu Dũng chọn một cái giường tầng dưới sau đó lập tức đem hành lý để lên.
Nhưng là hắn cũng không có đồ đạc lấy ra, bởi vì Tiêu Dũng nghĩ rằng nếu như là có bạn cùng phòng tới mà muốn ở giường này thì hắn có thể đổi.
Dù sao đối với hắn mà nói, giường trên hay dưới đều như thế.
Theo như bình thường thì ở giường dưới dễ dàng sinh hoạt hơn một chút.
Lúc này Tiêu Dũng mới bắt đầu kiểm tra giao diện hệ thống của mình.
Chủ nhân Tiêu Dũng.
Tướng mạo hung ác trình độ: 24(người bình thường số trị giá là 5)
Hung Lệ Chi Khí: 0
Thiên phú:Trời sinh hung cốt, hung lệ chi nhãn.
Kỹ năng:
Đấu vật —— độ thuần thục A
Nhu thuật Brazil—— độ thuần thục B
Quyền pháp cơ sở —— độ thuần thục C
Thối (chân) pháp cơ sở —— độ thuần thục C
Kiến thức cao trung cơ bản —— độ thuần thục C
Ca hát —— độ thuần thục F
Bóng rổ —— độ thuần thục C
Có thể nói những kỹ năng này là Tiêu Dũng trong mười tám năm nay tích lũy được.
Trong đó độ thuần thục Đấu vật là cao nhất.
Sau khi xem hết Tiêu Dũng liền nhíu mày, hệ thống này rốt cuộc làm được cái gì?.
"Thu hoạch Hung Lệ Chi Khí có thể mở ra hệ thống cửa hàng, mỗi tháng đổi mới vật phẩm ngẫu nhiên, có thể tiến hành mua."
Giống như là cảm ứng được ý nghĩ của Tiêu Dũng nên hệ thống đưa ra giải thích.
"Hệ thống đại ca, thương lượng một chút, hay là đổi sang một người khác được không?"
Hệ thống lần nữa rơi vào im lặng và rất hiển nhiên hẳn là không được.
Đang tự hỏi thì bỗng nhiên có một người đẩy cửa đi vào, Tiêu Dũng ngẩng đầu hai người bốn mắt chạm nhau!
Một cái nam sinh mang theo rương hành lý đứng trước cửa.
So sánh với Tiêu Dũng một mặt hung hãn thì nam sinh này lộ ra vẻ thanh tú nhẹ nhàng, còn chiều cao khoảng chừng một mét tám có điều hơi gầy.
Khoảnh khắc thấy được Tiêu Dũng toàn bộ thân thể nam sinh đều cứng ngắc!
Hắn tên là Triệu Văn Bân, từ nhỏ đến lớn chính là đứa bé ngoan và trung thực, không thích nói chuyện, không gây chuyện, các hạng thiên phú đều là bình thường ngoại trừ chiều cao còn lại không có gì đặc biệt đáng chú ý và đây cũng là lần đầu tiên hắn đi xa nhà.
Phản ứng đầu tiên khi hắn thấy Tiêu Dũng đó là muốn chạy.
Mà vào lúc này Tiêu Dũng phản ứng, trực tiếp đứng dậy đi qua cười nói "Xin chào! Mình tên là Tiêu Dũng!"
Nam sinh cúi đầu không biết nên xử lý thế nào!
Tiêu Dũng thấy vậy chủ động nói " Người anh em này cậu tên là gì?"
"Triệu Văn Bân!"
Thanh âm của hắn rất nhỏ.
"Ha ha, sau này chúng ta là anh em chung một cái phòng ngủ, đừng lo lắng như vậy, mau vào trong đi, cậu nhìn xem thích ở giường nào, tới trước được trước!" Tiêu Dũng rất là nhiệt tình.
Chỉ là phối hợp với khuôn mặt hung hãn, để Triệu Văn Bân vẫn như cũ có chút khẩn trương.
Hắn bị Tiêu Dũng kéo vào phòng, nhìn thấy hành lý của Tiêu Dũng đang đặt trên một chiếc giường đã ngay lập tức ý thức được, hắn liền xoay người nhìn về giường bên trên phía đối diện. . .
Đây là vị trí có thể cách Tiêu Dũng xa nhất.
Hắn chỉ vào nơi đó thấp giọng hỏi "Mình ở giường này được không?"
Tiêu Dũng thở dài trong lòng, xem ra chính là một cái bạn học trung thực.
"Được chứ cậu muốn ở đâu liền ở đó, nếu thích bên này mình có thể nhường cho cậu!" Tiêu Dũng cười nói.