Năm ngàn khối trong mắt sinh viên đã là một khoản tiền không ít.
Nội tâm Triệu Văn Bân thật ra đối với Tiêu Dũng vẫn còn sợ hãi.
Tướng mạo của Tiêu Dũng thực sự là quá hung ác.
Thế nhưng dù sao cũng là anh em sinh hoạt cùng nhau trong phòng ngủ, mà lại nhìn từ hai ngày nay thấy con người Tiêu Dũng cũng không xấu, hắn gật đầu nói "Vậy liền đi thôi."
"Được, mình lại gọi thêm Hàn Gia Di."
Hàn Gia Di? Là ai?
Lưu Tỉnh Nhiên cùng Triệu Văn Bân một mặt mờ mịt.
Tiêu Dũng sẽ không quên thanh mai trúc mã của mình.
Lúc này gọi điện thoại cho Hàn Gia Di.
Trong phòng ngủ, Hàn Gia Di đang nằm ở trên giường tán gẫu cùng một đám nữ sinh.
"Gia Di này, cậu xinh đẹp như vậy đã có bạn trai chưa?"
"Đúng vậy đấy, hôm nay có rất nhiều nam sinh muốn thêm Wechat của cậu."
"Tên Ngô Thiên Minh kia còn nói muốn mời cả phòng chúng ta ăn cơm, đến khi thấy cậu nói không đi thì hắn lại không mời nữa, mình nhìn hắn cũng rất đẹp trai."
Một nữ sinh mập mạp giọng nói chút đáng tiếc.
Hôm nay Hàn Gia Di tuyệt đối trở thành tiêu điểm của lớp các nàng.
Hàn Gia Di cười nói "Mình không quen biết cậu ta, cùng ăn cơm gì chứ?"
Đang lúc nói chuyện điện thoại của nàng vang lên, chính là Tiêu Dũng.
Đầu dây bên kia Tiêu Dũng nói thẳng "Gia Di, đi ăn thịt nướng, mình mời khách!"
"Được!"
Hàn Gia Di gần như không do dự, trực tiếp đồng ý.
Có đôi khi chính là như vậy, một mối quan hệ bình thường sẽ làm ta có quá nhiều cảm xúc, có thể lo lắng, có thể khách khí, có thể sợ nợ ân tình, nhưng là một mối quan hệ đặc biệt tốt, mọi thứ dường như không quan trọng.
"cậu ở cổng ký túc xá nam chờ một lúc mình lập tức đến!"
Hàn Gia Di cúp điện thoại, liền muốn đứng dậy đi ra khỏi cửa.
"Gia Di cậu đi đâu vậy?" bạn học trong phòng tò mò.
"Bạn từ nhỏ gọi mình ra ngoài ăn cơm, mình đi một lúc sẽ trở về!" Hàn Gia Di nói.
Phòng ngủ các cô gái nghe xong lập tức hứng thú "Bạn từ nhỏ? Thanh mai trúc mã sao! Mình vừa rồi nghe thấy là giọng một nam sinh!"
"Úc. . . . Khó trách không để ý tới Ngô Thiên Minh!"
"Sẽ không phải là bạn trai chứ!"
Bọn hắn ồn ào bên này, Hàn Gia Di cũng không để ý nhếch miệng mỉm cười đi ra cửa.
Dưới tòa nhà ký túc xá nam, Lưu Tỉnh Nhiên cùng Triệu Văn Bân đứng ở phía sau Tiêu Dũng.
Tiêu Dũng cứ như vậy nhìn chằm chằm các bạn học đang đi ra đi vào.
Giá trị sợ hãi lại bắt đầu tăng trưởng.
"Leng keng, chúc mừng chủ nhân thu được Trương Tam sợ hãi. . giá trị sợ hãi +1 "
"Leng keng, chúc mừng chủ nhân thu được Lý Tứ sợ hãi. . . giá trị sợ hãi +2 "
"Leng keng, chúc mừng túc chủ thu được Vương Ngũ sợ hãi. . Giá trị sợ hãi +5 "
Tiêu Dũng phát hiện ra mình vẫn là nên đi nhiều địa phương xa lạ, như vậy giá trị sợ hãi sẽ tăng trưởng một cách tự nhiên nhanh hơn nhiều so với việc nằm trong phòng ngủ .
"Bản thân cũng không phải cố ý muốn hù dọa các bạn học, mình cũng không thể mãi không ra cửa chứ? Cũng xem như là ma luyện tố chất tâm lý của bọn họ, bằng không sau này đụng phải học sinh hung ác giống mình biết ứng đối làm sao?" Tiêu Dũng tự an ủi mình.
Nhỏ mập mạp Lưu Tỉnh Nhiên nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, hỏi "Đại ca, nữ sinh anh gọi điện kia xinh đẹp hay không?"
"Xinh đẹp, rất xinh đẹp!" Tiêu Dũng đối với điều này có tự tin tuyệt đối.
Hắn có thể không thừa nhận dáng dấp mình hung ác, nhưng nhất định sẽ thừa nhận Hàn Gia Di có gương mặt xinh đẹp!
Đang nói chuyện, bỗng nhiên nơi xa truyền đến tiếng gọi của Hàn Gia Di "A Dũng!"
Tiêu Dũng quay đầu nhìn lại liền thấy Hàn Gia Di mặc quần jean sơ mi trắng ngắn tay, nhảy nhảy nhót nhót chạy tới!
Lưu Tỉnh Nhiên cùng Triệu Văn Bân đều há to miệng.
Từ ngoại hình đến xem, Hàn Gia Di không thua những nữ minh tinh trên TV nhiều.
Còn trong hiện thực đương nhiên là vô cùng hiếm thấy!
Hàn Gia Di chạy tới bên người Tiêu Dũng cười nói "Hai vị này là bạn cùng phòng của cậu?"
"Lưu Tỉnh Nhiên, Triệu Văn Bân!"
Tiêu Dũng vừa cười vừa giới thiệu.
Hàn Gia Di cười phất phất tay, lên tiếng chào hỏi.
Hai tên nam sinh sắc mặt tất cả đều đỏ lên.
Ấp úng không biết nói cái gì cho tốt.
Tiêu Dũng cười nói "Vậy chúng ta đi thôi!"
Mấy người cùng nhau đi về phía bên ngoài trường, dọc theo đường đi nói chuyện tâm sự một chút cũng dần dần quen thuộc.
Đại học sư phạm Tân Châu có vị trí không đến nỗi tệ, khoảng cách đến trung tâm thành phố cũng không phải quá xa cho nên xung quanh vẫn tương đối phồn hoa.
Ra khỏi cổng trường liền có quán ăn, quán quà vặt, quán trà sữa, khách sạn, ban đêm cũng rất náo nhiệt.
Không quan tâm là cư dân phụ cận hay là sinh viên, đều có nơi để tiêu phí.
Mấy người tùy tiện tìm quán nhỏ, Tiêu Dũng cười nói "Ngồi ở chỗ này đi."
Bốn người tìm cái bàn nhỏ ngồi xuống ngay lập tức liền có người phục vụ cầm menu tới.