Chu Tĩnh cười nói "Trước đợt huấn luyện này chúng ta tự giới thiệu một chút, lần lượt từng bạn học ra khỏi hàng. Từ nữ sinh bắt đầu đi.”
Thế là tất cả nữ sinh đều đứng dậy
Những cô gái này đều có khí tức thanh xuân dào dạt và cũng tràn đầy sức sống, bắt đầu từng cái nhao nhao tự giới thiệu.
"Mình tên là Lưu Thiến, năm nay 20 tuổi, đến tự Sơn Đông. . . Thích xem điện ảnh."
"Mình tên là Vu Miểu. . ."
Đối với Tiêu Dũng mà nói, nghe những tên này đều là tiến vào tai trái ra tai phải, trên thực tế tất cả mọi người không có khả năng ghi nhớ quá nhiều, sẽ chỉ ghi nhớ tên của một vài người tương đối ấn tượng.
Tiêu Dũng cũng như vậy, sau khi tất cả nữ sinh giới thiệu xong xuôi, hắn chỉ nhớ kỹ một người.
Dương Nhạc Nhạc.
Nữ sinh này tên rất đơn giản đồng thời nàng có vẻ ngoài rất xuất chúng.
Không cần phải nói Tiêu Dũng thực dụng, ấn tượng đầu tiên đối với mọi người thường thường đều là đến từ vẻ bề ngoài.
Nữ sinh này làn da trắng noãn, gương mặt có chút bụ bẫm, hai mắt nàng to tròn lúc cười lên thì trở thành hai vầng trăng khuyết cực kỳ đáng yêu.
Không cần đoán cũng biết tất cả mọi người đều ghi nhớ nữ sinh này.
Rất nhanh đi vào khâu giới thiệu phía nam sinh.
Đều là như nhau, tên vào tai trái nữ sinh rồi đi ra tai phải, không có ai đặc biệt ấn tượng.
Cuối cùng, đến phiên Tiêu Dũng giới thiệu chính mình.
Hắn đi đến trước mặt mọi người, tháo mũ xuống lộ ra một nụ cười “ Hiền Lành “ mà hắn đã dành cả kỳ nghỉ để luyện tập!
"Chào mọi người, mình là Tiêu Dũng!"
"Chúc mừng chủ nhân thu hoạch Lưu Thiến sợ hãi. . giá trị sợ hãi +7 "
"Chúc mừng chủ nhân thu hoạch Vu Miểu sợ hãi, giá trị sợ hãi +8 "
"Chúc mừng chủ nhân thu hoạch Dương Nhạc Nhạc sợ hãi, giá trị sợ hãi + 14. . ."
Trong tích tắc hệ thống nhắc nhở trắng màn hình!
Tiêu Dũng cũng không nghĩ đến hắn chỉ nói vẻn vẹn một câu thôi lại xuất hiện loại hiệu quả này!
Nếu như hắn không cười. . . Có lẽ giá trị sợ hãi sẽ thu hoạch được ít hơn một chút.
Phụ đạo viên Chu Tĩnh đứng một bên cũng là nhịn không được chửi bậy trong lòng "Đứa bé này tại sao lớn lên lại hung ác như vậy, cười lên thật là dọa người. . ."
Không chỉ mỗi Chu Tĩnh than thở đối với khuôn mặt của Tiêu Dũng mà các nữ sinh phía dưới cũng xì xào bàn tán.
" Tiêu Dũng dáng dấp thật hung ác."
"Đúng vậy, hắn chỉ liếc qua một chút mình đã nổi hết da gà."
"Cười lên càng dọa người, làm tất cả cảm thấy rùng mình."
"Mình có chút. . Sợ. ."
Đám nữ sinh nhẹ giọng nói nhỏ, Tiêu Dũng tuy không nghe được, nhưng là không hề nghi ngờ, hắn đã trở thành nam sinh duy nhất được ghi nhớ!
Thậm chí vượt qua những người được gọi là soái ca.
Cuối cùng mọi người cũng giới thiệu xong xuôi, một lát sau huấn luyện viên cũng tới.
Những huấn luyện viên này đều là bộ đội còn tại ngũ, sau khi tới liền bắt đầu chương trình huấn luyện cơ bản.
Các hạng mục quân huấn cho sinh viên bình thường đều tương đối đơn giản, bắt đầu từ nghiêm nghỉ, đến bước đều, chạy bộ, chung quy đều là hoạt động tập thể.
Các loại động tác cũng không tính phức tạp, chủ yếu chính là việc tập luyện khá khô khan.
Nhưng đối với Tiêu Dũng những thứ này không phải chuyện lớn, dù sao sức bền hay thể lực của hắn đều là cực kỳ tốt.
Một ngày quân huấn trôi qua rất nhanh, đối với đại bộ phận các học sinh bình thường ít vận động, nhất là nữ sinh thì đúng là muốn mệt chết.
Thế nhưng Tiêu Dũng thì ngược lại không thấy có cảm giác gì.
Thời gian một ngày này Tiêu Dũng cũng thu hoạch không nhỏ, trọn vẹn thu hoạch 550 điểm giá trị sợ hãi.
Những điểm sợ hãi giá trị này chủ yếu từ các bạn học cùng lớp cống hiến.
Dù sao trừ khu vực huấn luyện ra hắn cũng không có cơ hội chạy loạn đi nơi khác.
Trở lại phòng ngủ, nhìn xem những giá trị sợ hãi này, Tiêu Dũng vẫn có chút không vừa lòng.
Suy nghĩ một chút Tiêu Dũng liền nhìn về phía nhỏ mập mạp Lưu Tỉnh Nhiên cùng Triệu Văn Bân đang nằm nghỉ ngơi sau đó ngồi dậy cười nói "Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn đồ nướng, mình mời khách!"
Từ khi có hệ thống, sau khi hoàn thành hai nhiệm vụ thì thẻ ngân hang của Tiêu Dũng có nhiều hơn một vạn khối tiền, này một vạn khối tiền đối với hắn mà nói đã là không ít.
Lưu Tỉnh Nhiên cười nói "Đại ca, chúng ta vừa mới khai giảng vẫn nên tiêu tiết kiệm một chút, đừng để đến cuối tháng tiền sinh hoạt không đủ dùng."
Đối với sinh viên bình thường, tiền sinh hoạt phí một tháng đều là có hạn.
Trừ phi là trong nhà đặc biệt không thiếu tiền, vậy thì cho bao nhiêu cũng không đủ bọn hắn tiêu xài.
"Hì hì, trước khi đến trường mình mua phiếu cào trúng thưởng, được năm ngàn khối! Yên tâm đi, tuyệt đối đủ!" Tiêu Dũng vừa cười vừa nói.
Nghe xong này lời nói, Lưu Tỉnh Nhiên hoảng sợ nói "Đại ca, vận may của anh quá tốt rồi, vậy em phải ăn nhiều một chút!"
Phát tài ngoài ý muốn, ăn chùa thì ngốc hay sao mà không ăn.