Hắn bắt đầu nhớ lại quá khứ!
Hàn Gia Di chính là bạn nhỏ hồi nhà trẻ được Tiêu Dũng bảo vệ sau đó cũng bị chính hắn dọa đến gào khóc dẫn đến Tiêu Dũng tay chân luống cuống .
Nhưng mà không hiểu sao kể từ ngày hôm đó trở đi Hàn Gia Di ngược lại dính lên người Tiêu Dũng.
Cũng là bạn bè duy nhất của hắn từ nhỏ đến lớn,
Tiêu Dũng rất trân quý đoạn tình bạn này, cho nên, hắn đem Hàn Gia Di nhìn rất nặng.
Hàn Gia Di rất xinh đẹp mà cô gái xinh đẹp thì bên người luôn là phiền phức không ngừng, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Tiêu Dũng thường xuyên gặp rắc rối.
"Nhớ kỹ, thân mật, mỉm cười!"
Tiêu Dũng tự động viên cho mình!
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân không có bạn bè nên dần dần Tiêu Dũng cũng quen với bộ mặt không cảm xúc. Hắn nhìn tấm gương nhếch miệng cười một tiếng, trông có chút âm trầm tạo nên cảm giác cũng hơi hơi khủng bố.
Nhưng là Tiêu Dũng lại không tự mình biết mình còn có chút hài lòng.
"Leng keng, kiểm tra thấy chủ nhân bề ngoài có độ phù hợp trăm phần trăm, vì trời sinh hung cốt, hung thần ác sát hệ thống tải thành công, phát ra gói quà lớn dành cho người mới!"
"Leng keng mở ra gói quà lớn cho tân thủ - Hung Lệ Chi Nhãn -, cường hóa phần mắt của chủ nhân, thu được tầm mắt động thái tinh chuẩn, vẻ ngoài hung ác +10!"
Bỗng nhiên có thanh âm nhắc nhở để Tiêu Dũng trợn mắt há mồm.
Đúng vào lúc này Tiêu Dũng phát hiện ra phần mắt của mình giống như có một chút thay đổi. Rõ ràng vẫn là cặp mắt kia nhưng nếu như nhìn kỹ hơn thì so với vừa rồi hung ác hơn rất nhiều!
"Leng keng, tuyên bố hệ thống nhiệm vụ, xin chủ nhân thu thập một trăm người sợ hãi, ban thưởng 5000 khối tiền mặt."
Nghe được này thanh âm nhắc nhở Tiêu Dũng đã triệt để nổ tung!
"Mau mau cút! Cái gì chó má hệ thống! Rời ngay đi trên thân của ta !"
Hắn trực tiếp mở miệng nổi giận mắng.
Lúc đầu mình cũng bởi vì dung mạo hung ác mà khổ não mà bây giờ hệ thống này đang làm cái gì? Dĩ nhiên lại thêm cho mình cái rắm chó trình độ hung ác +10?
Đây là sợ mình không đủ dọa người hay sao?
Thế nhưng mà không quan tâm hắn mắng thế nào hệ thống đều không có bất kỳ phản ứng.
Đúng vào lúc này ngoài cửa truyền đến một cái giọng nữ êm ái.
"A Dũng, cậu dọn dẹp xong chưa? Chúng ta đi thôi?"
Hàn Gia Di cùng Tiêu Dũng thi vào cùng một thành phố, hai người lại là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên cho nên sau nhiều năm trôi qua, mặc dù cha mẹ Hàn Gia Di đối với đứa bé này càng lớn tướng mạo càng hung cảm thấy kỳ quái, nhưng là cũng biết Tiêu Dũng bản tính thiện lương.
Cộng với từ nhà trẻ đã cùng chơi với nhau đến tận bây giờ nên hai bên cha mẹ ai cũng không ngăn cấm, thành ra để hai người bọn họ cùng nhau đến đây báo danh.
"Chờ một chút!"
Trong phòng Tiêu Dũng lo lắng.
Đè thấp tiếng nói ra " hệ thống cứt chó, cút nhanh lên! Ta không cần đến ngươi!"
Hàn Gia Di đứng ngoài cửa, nàng có dung nhan cực đẹp ngũ quan tú lệ, dáng người mảnh mai, trước lồi sau lõm không quan tâm là ở nơi nào đều là đại mỹ nữ khiến người khác phải chú ý.
Nàng cảm thấy tò mò, lỗ tai dán vào trên cửa muốn nghe âm thanh trong phòng của Tiêu Dũng.
"Hả? A Dũng, phòng cậu có người sao?" Hàn Gia Di mở miệng hỏi.
"Không có!"
Tiêu Dũng khóc không ra nước mắt, hệ thống phế vật căn bản không phản ứng lại hắn.
"Vậy cậu mau đi ra đây!" Hàn Gia Di thúc giục nói.
Tiêu Dũng không kịp kiểm tra giao diện hệ thống nhưng mà hắn quyết định!
Tuyệt đối! Tuyệt đối sẽ không đi hù dọa người khác!
Cái gì chó má năm ngàn khối, cái gì một trăm người sợ hãi.
Hắn có ngốc cũng sẽ không đi làm nhiệm vụ này!
Cửa phòng mở ra, Tiêu Dũng xuất hiện ở trước mặt Hàn Gia Di.
Hàn Gia Di dùng đôi mắt thăm dò nhìn xung quanh phòng nhưng cũng không phát hiện thấy có ai khác.
Nàng mang theo hành lý cười nói "A Dũng, mình đã tìm xong tuyến đường rồi, chúng ta ngồi xe buýt sau đó đi tàu điện ngầm, nếu là bắt xe ngoài phải hơn một trăm khối! Ngồi xe buýt rồi đổi sang tàu điện ngầm như vậy rẻ hơn nhiều!"
Hai người đều là gia đình cơ bản, mặc dù áo cơm không lo nhưng cũng tuyệt đối không phải dạng tình trạng đại phú quý.
Hai người mỗi tháng đều được cho 3000 khối tiền sinh hoạt, số tiền kia không phải là nhiều nhưng dù vậy cũng không hề ít nhưng để tiêu xài bình thường là dư sức.
Đương nhiên, hai người đến đây báo danh nên trong tay đều có thêm một chút tiền.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại có thể tiết kiệm vẫn phải tiết kiệm.
Đối với chuyện này Tiêu Dũng cũng không có gì dị nghị!
"Tốt!"
Hắn đáp ứng.
Bỗng nhiên, Hàn Gia Di nghiêng đầu nhìn nhìn Tiêu Dũng.
Lẩm bẩm nói "A Dũng. . . Tại sao mình cảm giác cậu hôm nay có chút không giống bình thường?”
Vừa nhắc tới chuyện này làm cho tâm tình Tiêu Dũng càng thêm bất ổn.
"Có phải là nhìn qua tương đối hung?" Tiêu Dũng cảm thấy tuyệt vọng.
Hàn Gia Di mặt giãn ra nở nụ cười.
Đưa tay bóp hai bầu má của Tiêu Dũng cười nói "Hung cái gì mà hung, A Dũng nhà chúng ta trông rất có khí thế, ừm trông rất đẹp trai!"
Được an ủi, Tiêu Dũng thở dài một hơi.
Có lẽ. . . Không ảnh hưởng gì mấy?