• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ là lực lượng của Tiêu Dũng rất lớn, vụt qua vụt lại cũng khiến tên côn đồ kia cảm thấy đau rát.

Hắn muốn xông lên chém Tiêu Dũng nhưng người hắn to con như vậy Tiêu Dũng lại phòng bị hắn, muốn tiến về phía trước lại bị Tiêu Dũng dùng cây chổi trực tiếp đánh lùi lại!

Hắn thử mấy lần kết quả là một chút tác dụng cũng không có.

Ngược lại bản thân lại bị cây chổi đánh đau đớn toàn thân!

Ở phía xa nhìn lại Lưu Tỉnh Nhiên đã há to miệng, chỉ một lúc như vậy Tiêu Dũng dĩ nhiên giải quyết bảy tám tên côn đồ?

Hơn nữa lại còn dưới tình huống đối phương có dao!

"Đại ca cũng quá mạnh đi."

Triệu Văn Bân gật đầu rất tán thành.

Lúc này những tên bị đánh khác bắt đầu tỉnh lại.

Tuy nhiên bị choáng váng khiến bọn hắn không kịp phản ứng.

Bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng còi cảnh sát, người đàn ông cầm dao bắt đầu gấp gáp không quan tâm đến Tiêu Dũng nữa mà quay đầu bỏ chạy!

Tiêu Dũng mang chổi quét rác đuổi theo!

"Mày chạy cái gì, tới chém tao đi! Không phải mày rất muốn chặt tao hay sao? Tao ở ngay phía sau lưng, đến đây, đến đây!" Tiêu Dũng một bên cầm chổi đuổi đánh một bên trào phúng.

Tên kia sao chạy nhanh bằng hắn?

Không ngừng bị đánh nhưng trong lòng càng là nén giận, ngươi cho rằng nếu có thể chém thì ta không chém ngươi sao? cơ bản là chém không tới mà.

Chạy được một lúc, Tiêu Dũng lấy chổi quét vào chân người kia làm hắn nháy mắt mất đi cân bằng trực tiếp ngã xuống.

Đúng vào lúc này thì đám cảnh sát từ phía sau đã chạy đến!

"Không được nhúc nhích! Tất cả không được nhúc nhích!"

Tiêu Dũng quăng cây chổi ra giơ hai tay lên cười nói "Cháu không nhúc nhích! Chú nhìn hắn còn đang bò dậy bỏ chạy kìa, không nghe lời!"

"Đừng cợt nhả!" sắc mặt cảnh sát nghiêm nghị.

Bây giờ bọn hắn chưa rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.

Xem Tiêu Dũng là một thành phần của vụ đánh nhau.

Dù sao nhìn mặt của hắn liền biết không phải là người tốt!

Lúc này Hàn Gia Di cũng chạy tới quay về phía cảnh sát nói "Chú cảnh sát, Tiêu Dũng là anh hùng không quản nguy hiểm để cứu người, ở chỗ cháu còn có video đây!"

Nàng rất thông minh, trước khi đưa cho cảnh sát còn đem video chia sẻ một phần cho Lưu Tỉnh Nhiên để đề phòng chuyện không hay xảy ra!

"Các ngươi quen biết nhau? Lát nữa lại nói bây giờ đều cùng chúng ta về cục viết bản tường trình đi!"

Lúc này xe cứu thương 120 cũng tới để đưa Trương Điềm Điềm và đồng bạn của nàng đều đưa đi bệnh viện, trong đám côn đồ kia có hai người bị thương hơi nặng trong đó một người là bị Tiêu Dũng ôm quăng xuống đất còn một người khác là bị Tiêu Dũng lấy gạch choảng đầu!

Đám cảnh sát bắt đầu hướng những người đứng xung quanh quan sát vụ ẩu đả, bao quát cả ông chủ để tìm hiểu tình huống sau đó còn đi thu thập thêm camera giám sát.

Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn thì thái độ bọn hắn đối với Tiêu Dũng dịu đi một chút.

"Vị tiên sinh này xin mời cậu cùng tôi trở về làm chứng."

"Nhưng trường chúng cháu mười giờ đã đóng cổng ký túc rồi. . ." Tiêu Dũng cảm thấy khó khăn, hiện tại vẫn là thời gian huấn luyện quân đội nên có thời gian tự do hoạt động là từ năm giờ rưỡi chiều đến mười giờ đêm còn sau mười giờ nói không chừng còn có huấn luyện tình trạng khẩn cấp.

Trong thời gian này là không thể ngủ lại ở bên ngoài trường.

Cảnh sát nghe Tiêu Dũng nói xong mặt mũi lập tức hiện ra vẻ quái lạ!

Phòng ngủ?

Mười giờ đóng cửa?

Bộ dáng vị tiên sinh này ở góc độ nào có thể nhìn ra đây là sinh viên?

Nói là xã hội đen thì hắn trăm phần trăm tin tưởng.

Nếu không phải có nhân chứng vật chứng ngay trước mắt hắn tuyệt đối đưa Tiêu Dũng liệt vào người có trọng đại hiềm nghi.

Mấy tên đánh người ở bên kia dáng dấp còn không hung ác bằng hắn.

Lúc này đám côn đồ kia cũng bắt đầu tỉnh táo.

Những người này cũng không phải cừu non, liền hô lớn" đồng chí cảnh sát, đồng chí phải làm chủ cho chúng tôi, tên ác nhân này bỗng nhiên đi lên đánh người , nơi đây có còn pháp luật hay không?"

Không quan tâm người bên ngoài nói gì trước tiên cứ vu cáo hãm hại lại nói tiếp.

"Đừng nhao nhao lắm miệng, tất cả im lặng, đến lúc trở về trong cục không nói cũng phải nói.!"

Cảnh sát đưa tất cả mọi người lên xe cảnh sát, Hàn Gia Di cùng Tiêu Dũng cũng phải đi theo. . .

Nơi xa Lưu Tỉnh Nhiên cùng Trần Văn Bân ngơ ngác nhìn xem hai người bị mang đi, tay chân có chút luống cuống.

"Bây giờ phải làm sao?"

"Không biết !"

"Có nên báo cho giáo viên hay không?"

"Trước tiên đừng…”

Hai người quyết định chưa báo cáo cho trường học, dù sao nếu cảnh sát quy chụp vụ việc là đánh nhau, báo cho trường học không phải là hại nhau sao?

Mặc dù phải vào trong xe cảnh sát nhưng Tiêu Dũng Hàn cùng với Gia Di ngược lại là rất thong thả. . . .

Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.

Đến cục cảnh sát hai người xuống xe liền tách ra hai nơi riêng biệt để thẩm vấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK